Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 15: Không tựa




Kỷ nguyên mạt thế thứ nhất, mạt thế bùng nổ. Con người rơi vào cảnh cùng cực với khả năng tiến hoá của tang thi và động vật. Mấy tháng sau đó Ám Thiên xảy ra, nhân loại bắt đầu lật lại thế cờ.

Bảng xếp hạng chuỗi sinh vật:

Nhân loại - Tang thi - Động vật - Thực vật.

------

Đợi mãi đến khi bầu trời âm trầm dần hé lộ ánh sáng, dây leo mắc chân hai người bất ngờ buông lỏng. Cả hai hiển nhiên không ngờ xảy ra chuyện như vậy, cho nên không kịp phòng bị, cuối cùng vẫn rớt xuống đầm lầy.

Thân thể cả hai từ từ bị nuốt chủng giữa đầm lầy rộng lớn.

"Đừng động đậy."

"Không được cử động."

Nói xong cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc, không ngờ cả hai đều đồng thanh nói một câu y chang nhau. Kinh nghiệm phong phú cùng độ nhanh nhạy của đối phương đã cho thấy hai người, không một ai là người đơn giản.

Không khí nhất thời trầm mặc. Bọn họ vẫn đang chìm xuống.

Diệp Thần cau mày suy nghĩ. Dị năng của cậu hoàn toàn vô dụng trong trường hợp. Bọn họ đã sắp ngợp chết, cậu mà gọi nước tới, e rằng chỉ có chết nhanh hơn thôi.

Tuy nhiên khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tử Văn, trong lòng Diệp Thần bỗng dâng lên cảm giác bất an.

Chân bỗng dưng tê rần như bị cá rỉa massage. Trong trường hợp khác cậu đương nhiên sẽ thích thú hưởng thụ, nhưng đây là mạt thế, bọn họ còn đang đắm người trong đầm lầy.

Cá rỉa? Đây tuyệt đối là từ ngữ miêu tả quỷ dị.

Tử Văn giật giật khoé miệng im lặng nhìn Diệp Thần hồn nhiên phát biểu:"Haha, là cá piranha...tôi chưa bao giờ nhìn qua piranha. Chậc, nhìn xem nó đẹp chưa kìa."

Piranha mắt đỏ ngầu toát ra hơi thở tử vong nhảy khỏi mặt đầm lầy vẽ một đường cong rơi tõm xuống. Piranha biến dị.

Tử Văn đen mặt. Hiện tại hắn chỉ muốn bóp chết cậu. Nói nhiều đã không tốt, trong tình huống này nói nhiều càng khiến huyết áp người ta tăng đột xuất.

Hiện giờ mà Diệp Thần còn nói đùa được, chỉ có thể khen một câu, em trai nhỏ tuyệt hảo a!

Diệp Thần nhìn đám cá Piranha biến dị tung tăng bơi không khỏi cảm thán.

Cá Mặt Quỷ có thể sống trong đầm lầy. Mạt thế thật vi....diệu a!

Đối với một người trong tình cảnh này còn có thể khen ngợi dáng vẻ của đàn cá sắp ăn thịt mình, Tử Văn cũng không thể trông cậy vào cậu ta đưa cả hai thoát khỏi đầm lầy nguy hiểm này.

"Hoả thiêu." Thanh âm vừa lọt ra khỏi miệng, đầm lầy từng nơi bị đóm lửa làm rực sáng nhanh chóng lan ra thiêu đốt đàn cá đang dần tụ tập lại.

Ánh lửa nhanh đến cũng nhanh bị dập tắt bởi tia lửa toát ra từ mấy cái miệng ghê tởm chỉ còn lại răng nanh sắc nhọn của cá piranha.

"Đùa à!!!?" Tử Văn suýt nữa hộc máu. Chuyện này không khỏi quá li kì đi! Chưa nói đến sinh vật có thể sống trong đầm lầy, mà sinh vật này còn là cá piranha sinh trưởng ở rừng rậm nhiệt đới. Càng phi thường hơn nữa, đám cá biến dị này mang dị năng hoả, rất châm chọc biết không!!!!

Thấy bộ dáng im lặng chịu đả kích của Tử Văn, Diệp Thần tốt bụng an ủi:"Đừng lo. Tôi sẽ đưa chúng ta rời khỏi đây."

Có cậu tôi mới lo đó! Tử Văn liếc mắt nhìn Diệp Thần im lặng

Diệp Thần tập trung tinh thần tìm kiếm hơi nước rồi tích tụ từng chút từng chút với nhau.

"Nín thở." Chưa kịp hiểu ý của Diệp Thần, Tử Văn đã nhận lấy một trận sặc sụa.

Nhìn lại chung quanh, tất cả bị bao phủ bởi một màn nước. Xung quanh chỗ hai người đang chìm xuống được cỗ khí xanh dịu bao phủ.

Tử Văn híp mắt nhìn dị trạng trước mặt.

Khối nước bất ngờ ập xuống cùng với lượng nước nhỏ trong đầm lầy tụ tập lại dâng cao, thân thể của cả hai từ từ được nâng lên bởi đàn cá piranha tập trung đắm vào dòng nước mát rượi.

Khi hoàn hảo đứng vững trên bờ, Tử Văn vẫn có chút không tin được. Có thể giúp bọn họ trở lại bờ đất tất cả đều nhờ công lao của đàn cá kia.

*Phịch* Diệp Thần ngã xuống, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đẫm trán. Tử Văn đỡ Diệp Thần ngồi dậy, khó hiểu hỏi:"Sao từ đầu.." Chung quy hắn rất khó hiểu, tại sao từ đầu cậu không trực tiếp dùng nước nâng cả hai lên.

"Quá ít nước, phần lớn nước tôi lấy từ hồ Vạn Xà, cho nên khi dịch dời về đến đây tôi đã không thể khống chế biến cứng nó. Vì vậy chỉ có thể nhờ vào đám piranha tụ thành đàn trợ lực cho nước." Về phần tại sao chúng nó lại đâm đầu vào nước trong khi mang dị năng hoả, có lẽ là do nước hồ Vạn Xà rất có lợi với chúng. Đám rắn ở đó không phải là minh chứng tốt nhất sao.

Cuối cùng vẫn là dị năng không đủ, may mắn mấy ngày qua bị mẹ dạy dỗ, nếu không e rằng hắn đã không thể kiên trì.

Nếu là mấy ngày trước, hắn có chết cũng không nghĩ cách huấn luyện biến thái của mẹ sẽ giúp mình nhiều như vậy. Khụ...hiện tại cậu có điểm nhớ nhung kì huấn luyện của mẹ. Dù cậu kiệt sức, thì vẫn có mẹ tương trợ, nhưng bây giờ chỉ cần lơ lỏng liền chết không chỗ chôn.

"Uy.." Tử Văn lay lay người Diệp Thần. Cậu miễn cưỡng lên tinh thần nhìn sang Tử Văn, hỏi:"Sao?"

"Đi tiếp." Tử Văn nhíu mày nói. Nơi này không nên ở lâu. Trong rừng tức là còn nguy hiểm.

Diệp Thần gật đầu tán thành. Buông Tử Văn ra tự thân đứng dậy, bỗng sực nhớ hỏi:"Người tàn hình đi sau cậu đâu?"

Tử Văn không trả lời cậu mà đưa tay chỉ về hướng đó dần hiện rõ bóng dáng hai người Giai Vĩ và Triển Hi đang lơ lửng trên không bị ném mạnh xuống đất.

"Vô Ảnh, ném." Mắt liếc sang đầm lầy, Tử Văn khẽ nói.

"Đừng mà...tha..a..cho chúng tôi đi..cầu xin..cậu.." Triển Hi bật khóc nức nở níu lấy vạt áo của Giai Vĩ xanh mặt không nói đươc lời nào.

Cuối cùng cả hai người họ vẫn bị ném xuống đầm lầy, phản ứng đầu tiên của hai người chính là vùng vẫy, càng giãy dụa càng chìm nhanh hơn. Biết không họ sẽ không cứu mình, Triển Hi chanh chua chửi rủa:"Phụt...mẹ nó...mày là đồ chó chết..vô tâm..tao mà thoát được tao sẽ giết mày..á...á...aaaa!!!"

Âm thanh này hiển nhiên là bị cá piranha cắn rồi. Sau đó, là im lặng.

"Aiii..." Diệp Thần thở dài. Cái thở dài này thu hút ngay tầm chú ý của Tử Văn, hắn nhếch môi cười:"Đau lòng cho họ?"

"Không phải. Trừng phạt như vậy, thật quá nhẹ nhàng rồi." Họ ban đầu còn muốn lừa gạt lợi dụng cậu, đến lúc nguy hiểm bỏ cậu chạy trước. Để cá piranha cắn chết. Thật nhẹ nhàng a.

Tử Văn ngẩng đầu nhìn trời, hắn lẽ ra không nên trông mong lời nói tốt đẹp gì từ cậu. Cái tên vô tâm vô phế này... Hắn nên đoán trước rồi chứ, muốn Diệp Thần cho lòng thương hại, thật sự..là một chuyện viễn vong.

"Đi."

Ba người hai đứa trẻ chưa tới 10 tuổi cùng với một người tàng hình tiếp tục lên đường.

Đi đến gần trưa, Diệp Thần ngồi phịch xuống than vãn:"Tôi đói, Văn Văn."

Tử Văn liếc nhìn Diệp Thần phun ra hai chữ:"Chịu đựng."

"Ặc..." Diệp Thần cúi đầu buồn bã nhìn đất, lẩm bẩm:"Tôi chưa bao giờ phải chịu đói như vậy..." Dù mạt thế nhưng cậu vẫn giữ nguyên quy tắc ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc. Trừ lúc làm người tiên phong chém giết tang thi, cơ hồ cuộc sống rất sung túc, thoải mái...aii, sao đến bây giờ cậu mới nhận ra.llll

Tử Văn trừng mắt nhìn biểu tình đáng đánh đòn của người bên cạnh. Tên nhóc này rất rõ ràng bị mẹ mình nuông chiều hư rồi.

*Rầm*

Hả? Diệp Thần nghiêng tai lắng nghe.

*Rầm*

Cậu gãi đầu cau mày lại. Đây là chuyện gì a?

"Còn ngây ngô cái gì.." Tử Văn hốt hoảng nắm tay Diệp Thần kéo chạy về phía cái cây gần nhất.

Chưa để Diệp Thần kịp định hình đã bị Tử Văn quát:"Leo lên."

Diệp Thần nghiến răng thầm hận, nhanh chân leo lên cây theo lời của hắn. Từ khi rơi xuống đây thì chẳng có chuyện gì tốt lành.

Khi hai người yên ổn ngồi trên cây, âm thanh kia ngày một lớn dần, càng lúc càng gần.

Trong tầm mắt của hai người dần hiện ra một bóng dáng động vật.

Lúc này Diệp Thần đã nhịn không được chửi rủa:"Có đùa không vậy. Tôi còn chưa ăn cơm trưa nữa. Đói chết mà còn gặp thứ quỷ này. Lão thiên gia ông có để cho người ta sống không!!"

Âm thanh phẫn nộ của Diệp Thần nhất thời vang vọng truyền đi rất xa, không ngoài dự liệu, thứ quỷ trong miệng Diệp Thần ngẩng đầu lên đúng vị trí họ đang trú ngụ nhìn chằm chằm.

*Bốp* Tử Văn dùng sức đập lên gáy Diệp Thần, mặt lạnh nói:"Cậu phát tiết đủ chưa?"

Thấy hàn khí nhè nhẹ bên cạnh cùng ánh mắt chăm chú của 'thứ quỷ' bên dưới, Diệp Thần câm nín gật đầu.

"Tự giải quyết cho tốt. Tôi đi ngủ." Giọng Tử Văn bằng phẵng truyền vào tai, hắn tựa vào thân cây nhắm mắt ngủ.

"Hu...hu...Văn Văn đừng đối xử với tôi như vậy mà!!!!!!" Diệp Thần ai oán gào hét. Sáng giờ cậu còn chưa ăn gì hết có được hay không!!?

"Tự cậu chuốc lấy." Sau khi nhẹ nhàng bâng quơ một câu, hơi thở Tử Văn đều đều. Hiển nhiên là đã ngủ.

X! Cuộc đời đúng là bể khổ mà!!! Khắp nơi bị mẹ áp chế, vừa thoát một lúc liền phải chịu đựng chủ nghĩa phát-xít Tử Văn.

Giống như không hài lòng thái độ bơ vô tư của Diệp Thần, 'thứ quỷ' nhất thời tức giận rống lên.

"Được rồi..bình tĩnh nào anh bạn.." Diệp Thần trên cây trấn an con vật phía dưới.

Lại rống tiếng nữa.

"Này, mày không sợ đau họng à?" Diệp Thần càm ràm. Trong lòng thầm đắc chí, không xuống cũng chẳng sao, cậu không tin là nó sẽ trèo lên cây.

Tiếp tục rống.

"Nếu cậu không làm nó im mồm, tôi sẽ đạp cậu xuống." Người tưởng rằng đã ngủ cất giọng cảnh cáo. Đừng cho rằng hắn không biết cậu đang câu giờ.

"Aiii, được rồi." Diệp Thần bất đắc dĩ nhận mệnh, từ từ tuột xuống.

Lại rống.

Diệp Thần giơ tay mắng:"Im đi nào. Không thấy tao đang xuống à?"

Sao ai cũng ức hiếp hắn vậy chứ!!??