Hành Trình Theo Đuổi Đại Ca Của Nam Chính

Chương 33




Cố Nam Viễn mấy ngày qua gần như không ngủ, tin tức về đội hình dưới núi được truyền đến liên tục, An An nhìn hắn gầy đi trông thấy, cô đem chén canh hầm đặt lên bàn rồi nói:

- Huynh uống hết chén canh này đi, mọi việc sẽ ổn thôi, nếu Thương Thần Phi trở về Đằng Vân Các chắc chắn bọn họ sẽ rút lui, huynh truyền tin đến người của ta và Bắc Viễn nếu có gặp Thương Thần Phi thì để hắn đi, nhờ vậy mà chúng ta sẽ thoát một kiếp. Nhưng mà nếu cứng đối cứng huynh có chắc phần thắng thuộc về chúng ta hay không?

Cố Nam Viễn nghe cô nói mà trong lòng nhẹ đi phần nào, hắn ôm cô ngồi lên đùi nhẹ hôn lên má An An rồi nói:

- Nếu Thất Dương Cung không chống đỡ nổi ta cũng sẽ quyết chiến đấu tới giây phút cuối cùng, vì vậy khi gặp nguy hiểm nàng nên chạy trước, tìm nơi an toàn mà trốn biết không?
An An thở dài rồi cắt ngang lời của Cố Nam Viễn cô nói:

- Anh em nhà huynh đúng thật là đầu óc nghĩ làm sao không hiểu luôn, chẳng lẽ huynh chết ta một mình có thể tồn tại ở cái thế giới này được hay không? Thêm nữa, tại sao cứ phải khư khư ngoan cố chiến đấu, nếu thực lực đã yếu hơn thì có thể dùng mưu, bất khả kháng nữa thì bỏ nơi này lại, rời đi, còn thở là còn gỡ được, hiểu không? Cái suy nghĩ bảo thủ nhất quyết đấu cho đến chết để bảo vệ Thất Dương Cung của anh em nhà huynh là cố chấp á!

An An ngưng lại một nhịp để thở, Cố Nam Viễn nhìn cô nói với khí thế hùng hồn như vậy hắn không khỏi buồn cười, nghĩ mệt đủ sức cô lại tiếp tục:

- Khi huynh chết rồi thì mọi chuyện có thay đổi được gì không? Câu trả lời là không! Vậy tại sao huynh lại không lựa chọn cách tích cực hơn, nếu như lỡ thua ta có thể lùi lại một bước rồi tìm cơ hội khác dựng cờ trổi dậy! Mình lùi lại một bước nhưng sau này mình có thể bước thêm được 4,5 bước khác. Huynh đệ nhà mấy người cứ anh hùng này nọ rồi chết bỏ lại người thương yêu của mình cho kẻ khác hưởng, có đáng hay không? Tại sao người thương của mình lại không biết tự mình bảo vệ, tự mình chăm sóc đi chứ!
Cố Nam Viễn nghe cô nói tràn giang đại hải, hắn chỉ biết cười khổ mà ôm cô trong lòng, hắn nhẹ nhàng an ủi cô:

- Ta chỉ nói trường hợp xấu nhất có thể!

- Huynh nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ đi theo huynh! Không được bỏ ta lại biết không? Nếu không đời này kiếp này ta sẽ không nói chuyện với Cố Nam Viễn huynh đấy!

Hắn hôn cúi xuống gặm lấy môi cô, công thành đột phá len lỏi vào khoang miệng tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương cả hai quấn quýt nhau không rời, hắn thì thầm bên tai cô rất khẽ:

- Đợi mọi chuyện ổn định lại chúng ta lập tức thành thân được không? Ta muốn nhanh đón nàng vò cửa!

An An dựa vào ngực Cố Nam Viễn giọng như mèo kêu nghe mà rạo rực trong lòng:

- Tùy huynh, ta sao cũng được!

Tiếng của Lộ Nhi bên ngoài cửa:

- Cung chủ! Có tin của Nhị cung chủ!

- Vào đi!

Cố Nam Viễn chỉnh lại y phục cho An An rồi kéo ghế cho cô ngồi bên cạnh, tin tức của mọi người được cập nhật rất rõ ràng đúng theo các tình tiết của truyện, Lộ Nhi báo tình hình không khả quan cho lắm, Nhị cung chủ cũng đã tận lực tuy các bang phái nhỏ nhưng họ cũng có những cao thủ kỳ tài ẩn mình, gây trở ngại rất lớn với Thất Dương Cung. Cố Nam Viễn nhíu mày, hắn quyết định tối nay hắn sẽ dẫn thêm người ra chỗ cầu treo tập kích mấy tên muốn lẻn qua cầu để xông vào chánh điện của Thất Dương Cung.

Còn về phía An An cô chỉ có thể hỗ trợ Tiết Thần y giúp ông chăm sóc những người bị thương.

Tối hôm đó Cố Nam Viễn sau khi dùng cơm với cô xong lập tức dẫn người lên đường ra chỗ cầu treo mai phục, An An cũng đã âm thầm đi theo phía sau đội ngũ, cô biết nếu nói với Cố Nam Viễn chắc chắn hắn sẽ không đồng ý để cô đi theo đến chỗ nguy hiểm này, nhưng cô làm sao có thể để hắn một mình xông pha trận chiến còn cô thì nằm đợi tin. Nên quyết định đi theo là đúng đắn và sáng suốt.