Ngươi đã đến còn không vào?
- Haha…ha… ta nghe nói dạo gần đây Đại cung chủ Thất Dương Cung đỉnh đỉnh đại danh bận yêu nương với một tiểu cô nương! ha…ha… ta rất muốn được gặp vị tiểu thư nhà nào mà có thể thu phục được trái tim hóa đá của ngươi đấy bạn già ơi!
- Ngươi cũng đã cho người điều tra nàng ấy khắp nơi rồi còn gì?
Lộ Nhi đứng một bên cũng không khỏi ngán ngẩm với việc đấu khẩu của hai vị đại hiệp trước mặt này: một người là cung chủ nhà hắn đỉnh đỉnh đại danh mưu trí hơn người, võ công thì chưa ai được trải nghiệm nên cũng khó lường trước được chỉ biết là rất cao; người kia được gọi là Manh Tướng Quân tên thật là Manh Hạo Nhiên tuổi trẻ tài cao, nhan sắc chẳng thua kém Cung chủ nhà hắn, cầm quân như thần tốc chiến tốc thắng, chỉ nghe tên thôi cũng đủ làm quân giặc khiếp sợ.
Giao tình của họ khá lâu kể ra cũng từ chuyện Cố Bắc Viễn nhị đệ của hắn bị phản đồ Thất Dương Cung bắt đi luyện thuốc và cũng là nội gián của Tây Trần nhằm làm xáo trộn giữa các bang phái trong giang hồ đẩy mọi tội lỗi về phía triều đình gây nên sóng gió trong nước. Khi Cố Nam Viễn đuổi đến nơi, nhìn Bắc Viễn bị nhốt trong chuồng sắt xung quanh toàn độc dược, trên người Bắc Viễn tỏa ra khí độc khắp nơi bất cứ ai đến gần không quá 100m đều trúng độc mà chết tại chỗ hai tiếng: “đại ca” được thốt ra từ miệng một đứa trẻ 11 tuổi mà nghe nhói lòng, thân thể tím tái, xanh xao trên người đầy rẫy những vết thương, Manh Hạo Nhiên cũng đánh đến nơi hai người cùng chung 1 kẻ thù cùng hiệp lực dẹp tận gốc rễ, đánh một trận được xem là đồ sát của nhân gian, kể từ trận chiến đó mà họ quen biết nhau xem như bằng hữu.
An An từ ngoài đi vào, cô cũng không biết bên trong phòng có thêm 1 người nữa, cô vừa đi vừa nói giọng ngái ngủ:
- Nam Viễn ơi! Ta uống chén canh không đủ no, bụng réo in ỏi ta đói quá, nên không ngủ được!
Cô ngồi xuống cạnh Nam Viễn bày ra vẻ mặt đáng thương, làm ai nhìn đến cũng phải bật cười, Lộ Nhi nhẹ tằng hắng ra dấu cho cô là có người, An An lúc này mới ngước mắt nhìn phía đối diện có một người đang ngồi nhăm nhi tách trà mà cười không ngặm được mồm, An An từ bất ngờ đi đến ngơ ngác và sau đó là muốn độn thổ vì mắc cỡ! An An chuyển sang trạng thái mặt dày, cô cười hì hì rồi nói nhỏ với Cố Nam Viễn:
- Seo có khách mà huynh không nói với ta một tiếng để ta tự đi kiếm ăn! Giờ biết trốn đi đâu đây, ngại chết ta mất thôi!
Cố Nam Viễn xem cái người ngồi đó như vô hình, hắn nắm tay cô đến gần nhẹ vuốt tóc cô, giọng cưng chiều nói:
- Đừng để ý đến hắn! Hắn là đang ghen tỵ với hạnh phúc của ta và nàng, ngồi đây ta cho người làm chút điểm tâm ăn nhẹ, khuya rồi ăn nhiều không tốt!
An An nhẹ gật đầu rồi nhẹ gật đầu chào Manh Hạo Nhiên, hắn cũng đáp lễ sau đó nhẹ mỉm cười nói:
- An tiểu thư đang đói hả? Chúng ta có thể dùng cơm tối chung được không? Cố Nam Viễn huynh lại keo kiệt với ta một bữa tối hay sao?
An An có chút ngạc nhiên vì người này với cô chưa hề gặp nhau sao hắn lại biết cô, như hiểu ra thắc mắc của cô Nam Viễn lên tiếng:
- Người này là Manh tướng quân đã mời yến tiệc ta bà nàng đấy!
Manh Hạo Nhiên nhanh chóng chen vào nói:
Ta là Manh Hạo Nhiên một người bạn già lâu năm của Cố Nam Viễn, rất vui được quen biết An tiểu thư!
An An cũng cười vui vẻ, cô cũng bớt ngại vì chuyện lúc nãy cô nói:
- Hai người cứ nói chuyện ta ra ngoài xem họ dọn thức ăn xong chưa!
Cố Nam Viễn nhìn bóng lưng cô đi khuất rồi mới lên tiếng:
- Chuyện của ngươi nói ta đã cho ngươi điều tra và xác thực sẽ hành động theo tín hiệu của ngươi, nhớ kỹ ta còn muốn gặp lại ngươi!
Nghe người bạn già lâu năm nói như tiễn biệt hắn, bật cười rồi nói:
- Vị tiểu cô nương này huynh tìm ở đâu mà đáng yêu như vậy hả Cố huynh? Không ngờ quen biết huynh ngần ấy năm huynh lại dấu kỹ như vậy!
- Bớt xàm ngôn lại đi! Muốn ăn thì ra mà ăn rồi đi đi, ngày mai còn dài lắm!
Hắn bước đến khoác vai Cố Nam Viễn vừa cười vừa nói:
- Yên tâm, ta sẽ cố giữ mạng già này để còn mừng tiệc hỷ của huynh! Ha…ha…ha… đi thôi kẻo mèo nhỏ nhà huynh đói kìa!