Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan

Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan - Chương 17: Nửa đêm nhục nhã 2




editor: 9196

Bùi Hạo Thần dùng cánh tay chống người lên anh nhìn Tịch Mạt phía dưới khóc đến run rẩy, anh nhẹ cau mày lại. Tiếng khóc của Tịch Mạt làm anh nghe hết sức chói tai.

" Cũng đã không phải xử nữ rồi còn giả bộ thuần khiết cái gì! " Bùi Hạo Thần khinh thường trừng mắt nhìn Tịch Mạt. “ Đây vẫn là trò lạt mềm buộc chặt của em sao? Tịch Mạt, tôi là người đàn ông trưởng thành. Trong lòng của em nghĩ như thế nào tôi rất rõ ràng? “ Anh nâng tay dùng sức xé áo vốn nới lỏng của Tịch Mạt vì động tác của Bùi Hạo Thần mà hai mảnh rách nát kia hé racàng lớn mềm mại ở dưới cổ áo nửa che nửa đậy vô cùng chọc người.

Tịch Mạt đã mặc kệ Bùi Hạo Thần làm nhục nhã cô không cảm thấy đau đớn cô chỉ cảm thấy sợ hãi!

" Tịch Mạt! Hiện tại tôi thật muốn ăn em! " Bùi Hạo Thần cười nhẹ. Nhìn bộ ngực cao thấp phập phồng của Tịch Mạt vốn một câu cười nhạo trong lời nói nhưng anh phát hiện mình thật sự có chút phản ứng quá mức mãnh liệt!

" Anh Hạo Thần! " Thanh âm của Tịch Mạt trầm trầm mềm mại mang theo một tia run rẩy. " Xin anh, buông ra! ".

Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt cô lại càng khóc càng dữ dội. Câu anh Hạo Thần kia chạm vào nơi đáy lòng mềm mại nhất của Bùi Hạo Thần. Từ một khắc kia cô nhìn anh vẫn là một bộ dáng thản nhiên. Bùi Hạo Thần cúi đầu nhìn thấy nước mắt loang lổ trên khuôn mặt cô.

" Bốn năm này đã cùng người khác làm sao! " Thanh âm của anh áp chế trầm trầm lại vô cùng nguy hiểm.

" Không có! không có! Anh buông ra, xin anh! " Tay Tịch Mạt chống đỡ người Bùi Hạo Thần. " Buông ra! Ô! ô! ".

" Tịch Mạt mở mắt nhìn cho rõ ràng tôi là chồng của em, em không cho tôi chạm thì em cho ai chạm! " Đối với cự tuyệt của Tịch Mạt Bùi Hạo Thần nhớ tới có thể là đoạn kinh khủng kia. Nhưng khi nhìn bộ dáng tránh không kịp của cô trong lòng của anh không thể buông được " Về sau phải ngoan ngoãn! Biết không ".

" Tôi biết! tôi biết! Xin anh, thả tôi ra, xin anh! " Tịch Mạt cơ hồ ăn nói khép nép van xin cuối cùng Bùi Hạo Thần mất hứng đứng dậy.

Tịch Mạt hoảng loạn giãy dụa. Gắt gao nắm lấy áo ngồi chồm hổm trên mặt đất cô ôm lấy cánh tay khóc ròng ra tiếng.

" Cút! Đừng ở đây làm chướng mắt của tôi! "Bùi Hạo Thần tức giận nói một câu.

Tịch Mạt không kịp chú ý thái độ của anh vội vội vàng vàng đứng dậy cô thật sự sợ chậm một bước Bùi Hạo Thần liền sẽ thay đổi ý.

Cuối cùng vẫn là tuổi còn nhỏ dù cho đã trải qua đau khổ có kinh nghiệm mặc dù cảm thấy mình đã đủ kiên cường nhưng đối mặt với Bùi Hạo Thần một khắc này Tịch Mạt cảm giác mình cái gì cũng không phải!

Tịch Mạt theo lời Bùi Hạo Thần đi đến tận cùng lầu dưới đẩy ra một cánh cửa bên trong mọi thứ đều dùng vải trắng bảo vệ phủ đầy mùi bụi bặm. Tịch Mạt ở trên vách tường thử sờ soạng muốn bật đèn lên. Chính là đèn trần chớp mấy cái đột nhiên làm mất một mảnh tối đen trong phòng. Tịch Mạt nhẹ giọng nghẹn ngào theo vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống.

" Ô! ô! " Cô khóc lên cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn. Co rúm lại ở góc tường cô bịt lấy lỗ tai thật chặt nhắm mắt lại, ngăn trở tất cả thị giác cùng giác quan cô tưởng tượng thấy chính mình chưa có trở lại T thị tưởng tượng thấy vừa mới tất cả đều không có phát sinh tưởng tượng thấy trước mắt là ngọn đèn sáng lạng.

Ngoài cửa sổ gió thổi ào ào thân thể Tịch Mạt lui thành một đoàn cô dùng tay lau môi, lau toàn bộ nơi mà Bùi Hạo Thần chạm qua.

" Tịch Mạt! Không phải sợ! không có việc gì! Không có việc gì! " Tịch Mạt nghẹn ngào tự an ủi mình.