Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 627




Tố Diệp cắn môi: “Nếu thím hai cũng tham gia vậy thì việc bà ta rắp tâm tính toán để chú hai nhận tội ngồi tù quả là đáng sợ. Nhưng bây giờ không có một chút chứng cứ nào, mà lý do của bà ta lại rất chính đáng.”

“Lý do càng chính đáng ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi.” Niên Bách Ngạn suy tư: “Em còn nhớ mấy lời của mẹ Tiểu Đậu Tử không?”

Tố Diệp gật đầu.

“Em cảm thấy chị ấy nhận sai người được sao?” Niên Bách Ngạn phản bác.

Tố Diệp rơi vào trầm tư.

“Muốn chứng minh xem mẹ Tiểu Đậu Tử có nhận nhầm người hay không, cách tốt nhất là dụ sói vào nhà.”

“Ý anh là…”

“Phải xem xem nhà trọ của gia đình Tiểu Đậu Tử liệu có gặp bất trắc gì không.”

Tố Diệp thất kinh: “Vậy… liệu họ có gặp nguy hiểm không?”

“Đành phải tìm kiếm chiến thắng trong nguy hiểm vậy. Nhưng mà anh nghĩ, cùng lắm là bị cướp, giết người diệt khẩu chắc là không thể, quá rõ ràng rồi.” Niên Bách Ngạn suy đoán.

Tố Diệp giật mình, buột miệng: “Không… Suy đoán như vậy liều lĩnh quá.”

“Chú hai em đã ngồi tù rồi. Ông ta giết hai người cũng là giết, cũng chẳng ngại gánh thêm tội danh mưu sát bố em. Vậy thì tại sao ông ta không thừa nhận, khăng khăng đòi kháng án?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.

Tố Diệp trầm mặc. Thật ra cô hiểu điều này. Nhưng đối mặt với một người ngay cả người thân cũng có thể ra tay giết hại như Diệp Hạc Thành, Tố Diệp thật sự hận đến nghiến răng kèn kẹt. Thường vào những lúc này, cảm tính sẽ lấn át lý trí, khống chế tất cả mọi suy nghĩ của cô. Cô cảm thấy, Diệp Hạc Thành tội trạng rõ ràng, hạng người như ông ta còn việc gì không nghĩ ra nữa?”

Nhưng lời nói lúc này của Niên Bách Ngạn đã thức tỉnh cô, khiến cô không thể không đối mặt với một sự thật. Đó chính là đã là tội phạm giết người rồi, còn kháng án để làm gì? Lẽ nào cái chết của bố thật sự không liên quan tới ông ta?

“Cho dù bố em không phải bị ông ta giết hại thì ông ta cũng có ý đồ hại bố.” Sự phẫn nộ dâng trào trong lồng ngực Tố Diệp: “Đang yên đang lành ông ta nghiên cứu thực vật học để làm gì? Còn cả bức ảnh đó nữa, anh đừng quên. Ngoại trừ ông ta ra, còn ai vào đây?”

Thấy cô nổi giận, Niên Bách Ngạn vỗ khẽ vào chân cô, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi! Mọi chuyện cứ giao cho anh. Còn em, đừng nghĩ gì cả, đừng làm gì hết, ok?”

“Anh định giúp Diệp Hạc Thành kháng án thật à?” Tố Diệp hỏi anh: “Nói thế nào thì ông ta cũng là hung thủ giết Diệp Ngọc, mưu hại Diệp Uyên. Loại người này không thể tha thứ. Với lại, bây giờ anh không còn là người của Tinh Thạch nữa, lẽ nào còn muốn tìm tới luật sư của Tinh Thạch?”

Niên Bách Ngạn tươi cười, luồn tay vào trong váy ngủ của cô: “Anh chỉ tới tìm hiểu một số chuyện thôi. Yên tâm đi, có bất kỳ động tĩnh gì anh sẽ báo cáo hết với em.”

Tố Diệp kìm chế: “Vậy còn gia đình Tiểu Đậu Tử…”

“Ở bên đó anh vẫn còn một vài người bạn. Anh sẽ bảo họ để mắt giúp.”

Tố Diệp khẽ gật đầu.

Điện thoại vang lên.

Niên Bách Ngạn quay đầu liếc nhìn rồi nhìn Tố Diệp với vẻ khó xử: “Sau này tối đến phải tắt máy mới được.”

Tố Diệp mím môi.

“Đợi anh nhé, không được ngủ đâu đấy!” Niên Bách Ngạn lật người đè cô xuống giường, thì thầm bên tai cô câu đó rồi cầm đi động lên, đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

Tố Diệp lẩm bẩm sau lưng anh: “Thì thà thì thụt. Anh giấu em nhận điện thoại của gái phải không? Không để em nghe!”

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười, trước khi đóng cửa, quay người nói một câu: “Tiểu tổ tông! Chính em nói với anh rằng nhận điện thoại trong phòng có phóng xạ mà.”

“Em? Thật ư?” Tố Diệp bĩu môi, nằm bò lên giường.

Ra ngoài phòng khách, Niên Bách Ngạn mới nhận máy.

Đầu kia rất yên ắng, còn có tiếng nhạc du dương. Có thể nhận người gọi tới đang ngồi trong một bầu không khí tao nhã, nhàn tản, cả giọng nói cũng có chút lười biếng.

“Chú em! Còn chưa tới mười hai giờ, món quà Trung thu này của tôi coi như vẫn tặng kịp giờ.”

Niên Bách Ngạn mỉm cười, đi bộ tới bên quầy rượu, rót một ít rượu vang vào chiếc ly đế cao. Màu đỏ hồng được ánh đèn sàn nhà chiếu sáng rực, soi chiếu cùng với pha lê, có một khoảnh khắc tạo ra sóng ánh sáng. Tia sáng ấy dường như lọt vào tận sâu trong đáy mắt Niên Bách Ngạn, rồi thu hẹp lại, lấp lánh như sao trên trời.

“Đại ca Khôn! Em vẫn đang đợi món quà lớn của anh đây.”

“Hắn ta không có vợ, hỏa táng một người đàn bà cùng hắn coi như cũng không bạc rồi.” Đầu kia cười lớn.

Khóe môi Niên Bách Ngạn cong lên. Anh lười biếng ngồi chiếc ghế đẩu, khẽ nhấp môi vào chiếc ly, cất giọng mơ màng: “Người phụ nữ ở đâu?”

“Người Việt Nam, để ở nhà tang lễ một ngày rồi hỏa táng. Yên tâm đi, suốt quá trình đều có người trông chừng.”

Khóe mắt Niên Bách Ngạn ẩn hiện nụ cười nhạt: “Đại ca Khôn làm việc thì em yên tâm rồi.”

“Bây giờ cuối cùng hắn cũng yên lặng rồi.”

“Cảm ơn anh!”

“Khách sáo gì! Còn kém xa năm đó chú cứu anh một mạng.”

Niên Bách Ngạn như đang ngẫm nghĩ chuyện gì: “Thế nên vẫn phải nhờ anh Khôn giúp một việc nữa.”

“Cứ nói đi!”

“Ở trấn Thiên Đăng có quán trọ của một người bạn, sắp tới rất có thể sẽ xảy ra chuyện.” Niên Bách Ngạn giơ tay, từng ngón tay khẽ nghịch chiếc ly.

“Bạn chú chính là bạn anh. Bây giờ anh sẽ cử người tới đó, tuyệt đối không để nhà trọ xảy ra chuyện gì.”

“Không! Anh hiểu lầm ý em rồi.” Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng sửa chữa.

“Ồ? Ý chú là?”

“Chỉ cần tìm người theo dõi là được. Mục đích là không được để xảy ra án mạng. Em muốn xem xem quán trọ đó sẽ gặp phải chuyện gì.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn u tối.

“Không thành vấn đề! Lát nữa gửi địa chỉ quán trọ cho anh.”

“Được ạ!”

Kết thúc cuộc điện thoại, Niên Bách Ngạn gửi ngay địa chỉ qua sau đó xóa mọi tin nhắn có liên quan. Anh cầm ly rượu lên, uống cạn rượu trong ly, rồi đặt xuống, rời khỏi quầy rượu.

Trở về phòng ngủ, Tố Diệp đang nằm bò trên giường chợp mắt. Mái tóc dài che đi một nửa gương mặt. Như vậy để lộ ra tấm lưng trắng như ngọc của cô. Cô mặc chiếc váy ngủ màu đen có đai. Chiếc đai thanh mảnh tôn lên cánh tay mịn mạng và trắng nõn.

Không biết có phải tại rượu làm loạn hay thị giác bị kích thích, Niên Bách Ngạn có chút khó kiềm chế. Anh bước tới, cả cơ thể cao lớn theo đà ngã xuống giường. Anh cúi đầu, bờ môi lần tìm chiếc cổ để hở ra trong không trung của cô.

Hơi rượu đan cài trong mùi gỗ mộc, nồng nàn nhưng lại tao nhã, dịu dàng mà đầy nguy hiểm, trong sự cọ sát đan xen một ý đồ lộ liễu.

Hơi thở của người đàn ông phả vào gáy cô, nóng rực và ngứa ngáy.

Tố Diệp cười ngọt ngào, nhưng mệt mỏi không thể động đậy. Mùi hương nam tính của Niên Bách Ngạn bao bọc lấy cô, hơi thở lạc bên tai cô cũng có chút gấp gáp, khàn đục, khiến cả trái tim cô như một con thuyền bị vứt giữa biển khơi, nhẹ nhàng dập dềnh theo mặt biển trông thì có vẻ phẳng lặng, thực chất sóng ngầm đang cuộn trào.

Nhìn từ góc độ của Niên Bách Ngạn, cô như một miếng bánh gato thơm ngon. Gương mặt trắng trẻo, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, hàng mi cong vút, còn cả sống mũi hoàn mỹ, đôi môi hơi mở, đỏ hồng như dính nước hoa đào khiến anh chỉ muốn nuốt trọn.

Bàn tay lớn của anh bắt đầu không an phận, vén váy của cô lên.

Trái tim Tố Diệp cũng bồng bềnh theo động tác của anh.

Cô hơi mở mắt ra, nhìn cái bóng để lại trên vách tường qua ánh sáng vàng nhạt lãng mạn của căn phòng. Đó là bóng anh, cao lớn và vững vàng, hoàn toàn ôm trọn lấy bóng cô.

Đó là sức mạnh của người đàn ông.

Đàn ông trời sinh ra để bảo vệ phụ nữ, cũng là nguồn sức mạnh khiến người phụ nữ tình nguyện bị chinh phục.

Thấy cô mở mắt, Niên Bách Ngạn áp sát gương mặt của mình xuống. Anh cười khẽ, môi gần như dính vào cô: “Em yêu! Em mềm như bún ấy. Anh chỉ muốn nhào nặn em thành các kiểu.”

Cách so sánh này kỳ lạ mà táo bạo, ngập tràn hương vị dục tình nồng nàn.

Có lẽ có rượu làm bạn, tối nay Niên Bách Ngạn như một gã si tình.

Nhưng Tố Diệp đương nhiên không muốn bị lép vế. Cô kéo tay anh lại, mượn sức của anh để lật người lại. Một giây sau, cô ôm lấy cổ anh, đôi chân dài mạnh bạo quấn lấy người anh.

“Vậy…” Cô nhìn anh, cười đầy mê hoặc: “Anh dám bạo hơn nữa không?”

Cơ thể rắn chắc của Niên Bách Ngạn đè lên cô. Anh nhướng mày, cong môi cười: “Phải làm sao mới gọi là bạo hơn?” Sau đó anh cúi đầu, cắn khẽ lên tai cô: “Không phải em bảo anh bế em ra phố chứ?”

Tố Diệp níu chặt cổ anh, kéo xuống, mỉm cười nhẹ nhàng: “Người ta muốn cái đó…”

Niên Bách Ngạn bèn giở trò, cười xấu xa: “Lập tức cho em!”

“Không phải! Em cần cái đó của anh cơ.” Tố Diệp vặn vẹo người, dùng cơ thể để cảm nhận khí thế bừng bừng của anh.

Niên Bách Ngạn nhướng mày.

Tố Diệp mím môi cười quyến rũ. Cô giơ tay. Từng ngón tay mảnh dẻ men theo yết hầu của anh trượt xuống xương quai xanh, vòng một vòng như hờ hững lại như gợi tình. Cô nũng nịu nói: “Người ta… muốn hạt giống của anh.”

Niên Bách Ngạn cảm thấy bụng dưới co thắt lại. Dáng vẻ của cô quả thực mê hoặc chết người. Lời nói lại cực kỳ kích thích. Anh cố đè nén dục vọng đang điên cuồng thét gào, nhìn gương mặt nhỏ của cô, khẽ cười: “Bây giờ chưa được!”

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội xuống. Tố Diệp lườm anh, bất mãn nói: “Nhưng em muốn cơ, muốn ngay bây giờ.”

Niên Bách Ngạn khó xử, dỗ dành cô: “Diệp Diệp! Bây giờ chưa phải lúc.”

“Khi nào mới là lúc?”

“Khi nào cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh đã.”

“Còn phải đợi bao lâu?”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn hôn lên môi cô kiên nhẫn và đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Anh không thể để em mạo hiểm được, hiểu không?”

“Nhưng bác sỹ nói vẫn có thể bình an vô sự.”

“Có thể? Cái anh cần không phải là có thể!”

Tố Diệp thật sự bị anh bức tới câm nín. Cô thở hồng hộc vì giận: “Anh từng nói, đạn của anh chỉ dành cho người con gái anh yêu. Giờ thì sao? Em có khác gì mấy người phụ nữ trước đây của anh đâu. Súng của anh đã đi vào mà không để lại đạn thì có ý nghĩa gì?”

Nghe xong, Niên Bách Ngạn bật cười. Anh không nhịn được trước mấy lời táo bạo của cô, bèn giơ tay véo má cô: “Mấy người đó sao có thể so sánh với em được? Với em, anh chưa bao giờ dùng bao.”

“Nhưng em muốn đạn của anh, em muốn cơ!” Tố Diệp nổi tính bướng bỉnh.

Người đàn ông ngốc nghếch cỡ nào cũng không so đo với phụ nữ vào lúc này, trong bầu không khí này. Huống hồ Niên Bách Ngạn lại không ngốc. Anh đè người xuống, khẽ hôn dỗ dành: “Được, được, được! Cho em, cho em!”

Tố Diệp phấn khích ôm lấy cổ anh.

Sự nhiệt tình của Niên Bách Ngạn lại được hâm nóng. Môi anh châm lửa lên từng tấc da thịt cô, rồi lan ra mọi nơi.

Thật ra chuyện này anh không cần tranh cãi với cô. Vì cuối cùng đạn đi đâu về đâu, cô không kiểm soát được. Niên Bách Ngạn có thể tưởng tượng ra xong chuyện này cô sẽ nổi trận lôi đình cỡ nào…