Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 667




Câu nói “một năm không có bốn mùa, một ngày đã có bốn mùa” chính là chỉ Tây Tạng. Tây Tạng khi bước vào tháng mười một, thực chất là bước vào mùa đông. So với các khu vực khác, nhiệt độ mùa đông của một khu vực nằm gần phía Nam như Tây Tạng vẫn khiến người ta dễ chịu, chỉ có điều vẫn phải cảm nhận nét đặc sắc trong việc thay đổi đa dạng của khí hậu.

Mặt trời ban ngày vẫn rất gay gắt. Kem chống nắng của Tố Diệp đã dùng hết rồi. Thế nên tới mùa đông, hầu như cô chỉ còn cách chìa gương mặt mộc ra đón nắng. Thật ra lượng kem chống nắng cô mang theo đủ dùng cả năm. Nhưng điều khó xử là các cô gái thích chăm chút sắc đẹp ở Tây Tạng kỳ thật cũng không ít. Dẫu điều kiện ở đây không bằng Trung Nguyên, vậy mà cô gái nào cũng không muốn mình bị đen sạm đi vì cái năng Tây Tạng. Thế nên mấy lọ kem chống nắng Tố Diệp mang theo đều đã trở thành cứu tinh.

Mặt trời thì độc là thế nhưng gió vẫn luôn mát mẻ. Cho dù là ban ngày, những cơn gió thổi qua mặt cũng không ấm áp. Ngược lại, gió lạnh khô hanh khiến người ta không thoải mái. Có lúc Tố Diệp bận rộn quá, chẳng kịp tô son dưỡng môi. Mỗi lần gió thổi qua, đôi môi lại vừa khô vừa đau.

Nếu là quãng thời gian khi cô còn leo núi, cô chắc chắn sẽ không cảm thấy có gì to tát. Điều kiện khi ấy còn khổ sở hơn. Cô còn từng phải ngủ giữa lưng chừng núi, gió còn to hơn, nhiệt độ còn thấp hơn. Tố Diệp bao năm nay không còn leo núi nữa, quả thực đã có những hậu quả của việc “ăn sung mặc sướng”.

Tới buổi tối, nhiệt độ ở khu vực Tây Tạng càng trở nên khắc nghiệt, dường như không chừa cho người ta một con đường nào. Sự chênh lệch nhiệt độ to lớn giữa ban ngày và ban đêm quả thực phải khiến người ta tặc lưỡi. Thế nên sau khi bận rộn cả ngày trời, Tố Diệp cảm thấy điều hạnh phúc nhất chính là được đun một chậu nước nóng để ngâm chân, sau đó chui vào trong chăn, hưởng thụ khoảng không gian dần dần trở nên ấm áp.

Điều cô khó nhẫn nhịn nhất chính là buổi tối đi vào nhà vệ sinh. À, thật ra ở đây không có cái gọi là nhà vệ sinh đúng nghĩa. Đều là những WC được dựng tạm một cách đơn sơ. Lần nào cũng phải đi rất xa. Ban ngày còn đỡ, tới buổi tối thì không khác gì chịu tội. Ở đây không có ánh điện như thành phố, càng không có đèn đường. Chỉ có ánh sao dày đặc. Càng là những ngày trong xanh thì đêm trời cũng càng trong sáng. Cái gọi là trời đêm trong sáng là chỉ một màu đen tuyền. Thật sự khiến người ta cảm nhận được thế nào là tối đen như mực.

Thế nên Tố Diệp thông minh rồi. Tới buổi tối, cô rất ít khi uống nước, để tránh việc nửa đêm buồn đi vệ sinh. Cái cảm giác phải rời khỏi chăn ấm trong một đêm giá lạnh, chịu cái rét cắt giá cắt thịt để đi vệ sinh thật là tệ hết mức.

Đêm nay, Tố Diệp đã ngâm chân xong, chui vào chăn từ lâu. Vì cô đặt một chiếc túi nước nóng trong chăn nên khi chui vào, cảm giác giá lạnh đã giảm hẳn. Cô thoải mái co người trong chăn, bật Ipad lên, kết nối để lên mạng.

Cô vẫn đọc những bài báo có liên quan tới Niên Bách Ngạn như mọi ngày.

Hôm này, số bài viết về anh quả không ít. Nhưng điều khiến cô bất ngờ nhất chính là việc anh gây dựng lại Niên Thị. Nhà báo rất coi trọng chuyện này. Đương nhiên, khen chê đều có cả. Nhưng có một chủ đề mà thái độ của cánh nhà báo lại thống nhất đến kỳ lạ. Đó là chính là bài viết nhằm vào hai thương hiệu thuộc quyền quản lý của Niên Thị hiện giờ.

Một là sản phẩm cao cấp Nhất Diệp, một là sản phẩm loại 2, 3 Hoài Tố.

Đám nhà báo đều là những người nhanh nhạy, cũng biết vợ của Niên Bách Ngạn tên là Tố Diệp, thế nên Niên Bách Ngạn bỗng chốc lại trở thành người đàn ông si tình nhất. Còn các fan mạng rộng khắp còn tặng hẳn cho anh biệt hiệu “nam thần giới kinh doanh”. Tên anh một lần nữa đứng đầu trong danh sách tìm kiếm.

Nói không cảm động là nói dối.

Cô không ngờ anh lại dùng tên mình làm tên thương hiệu.

Tố Diệp khẽ mỉm cười, ấm áp và hạnh phúc.

Cô biết anh nhất định sẽ thành công mà. Kiên trì như anh, nghị lực như anh, sao có thể cam tâm làm một người bình thường?

Tố Diệp giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh của anh trên mạng.

Hầu như những bức ảnh lộ ra đều là lúc anh đang mặc quần Âu, áo vest. Đám phóng viên chưa bao giờ chụp được hình ảnh anh khi thoải mái, nhàn rỗi. Còn tấm ảnh giờ phút này Tố Diệp đang ngắm nhìn là khi anh tham gia một lễ trao giải. Anh được làm khách mời đặc biệt, khi lên sân khấu phát biểu đã được phóng viên chụp lại tấm này.

Tuy rằng chỉ là chớp nhoáng, nhưng góc độ cực kỳ hoàn hảo.

Gương mặt hơi nghiêng bắt được từng góc cạnh. Ánh mắt nhạt nhòa mà ung dung, bình tĩnh và trí tuệ. Anh hơi giơ tay lên, trên chiếc cúc măng séc màu đen thấp thoáng một tia sáng u tối.

Ánh mắt Tố Diệp dịu dàng, đầy hoài niệm. Có lẽ người khác không rõ, cũng chẳng ai để ý nhưng cô thì nhìn rất kỹ. Anh đang đeo đôi cúc măng séc cô tặng.

Tất cả những hình ảnh quá khứ lướt ngang qua đầu, từng cảnh, từng chuyện, lọc lại trong suy nghĩ của Tố Diệp chỉ còn những kỷ niệm đẹp.

Nhìn ảnh của anh, Tố Diệp nghe rất rõ trái tim đang nói với cô rằng: Haiz, mình nhớ người đàn ông này rồi, nhớ đến… không thở nổi.

Có một loại cảm giác, như gần lại như xa. Xa đến nỗi không bắt được, chẳng sờ được. Lại gần tới mức chỉ khẽ hít thở cũng cảm nhận thấy. Cảm giác ấy gọi là nhung nhớ.

Bách Ngạn, Bách Ngạn…

Đây là cái tên Tố Diệp thầm gọi trong tim rất nhiều lần mỗi tối. Chỉ khi cái tên này trượt qua trái tim, cô mới cảm nhận được, anh vẫn thuộc về cô…

***

Lại một tuần nữa trôi qua, Kỷ Thị tung ra một tin tức mang tính chất bùng nổ, showroom cao cấp Tỷ Hối dưới quyền của Kỷ Thị, showroom D của Tinh Thạch, cùng tất cả các sản phẩm cao cấp sẽ đồng thời rút khỏi Bright, hủy bỏ cửa hàng độc quyền, còn tiến hành tiến hành tuyên truyền ý tưởng thiết kế cửa hàng chính với quy mô quốc tế trên phạm vi toàn quốc, hoàn toàn đánh bại những phương thức lũng đoạn hàng xa xỉ của Bright.

Không những như vậy, Kỷ Thị còn mở một cuộc họp báo, tuyên bố với bên ngoài đã đạt được mục đích hợp tác bước đầu cùng Niên Thị. Hai tập đoàn hợp tác một cách mạnh mẽ, đôi bên cùng đạt được mục đích sẽ chia sẻ nguồn tài nguyên, khai thác chung…

Có người vui ắt sẽ có kẻ buồn.

Khi Niên Thị nhanh chóng nổi lên, trở thành đề tài được mọi người hăng say bàn luận thì tin tức mang tính bùng nổ của Kỷ Thị, cộng thêm chủ đề nóng hổi về sự chuyển biến trong mối quan hệ của Niên Thị và Kỷ Thị, đồng thời Kỷ Thị và Niên Thị lại chung sức hợp tác, rồi lần lượt rút ra khỏi Bright, đã khiến mọi người nảy sinh nghi ngờ đối với Bright. Thậm chí ngay cả báo chí cũng lên tiếng ngờ vực. Mọi người lần lượt suy đoán nguyên nhân để Kỷ Thị cùng với Tinh Thạch đều rút khỏi Bright, liệu có phải vì Bright với tư cách là một nơi cung cấp hàng xa xỉ đã ngấm ngầm làm những việc mờ ám mà mọi người không biết?

Vincent không ngồi yên được nữa, nhưng đối mặt với cánh nhà báo, ông ta cũng không thể nổi trận lôi đình được. Tuy rằng đã có một người trong ngành ước tính được tổn thất khổng lồ mà Bright phải gánh chịu sau khi Kỷ Thị rút ra, nhưng trước mặt mọi người, Vincent vẫn chúc mừng Kỷ Thị và Niên Thị hợp tác một cách thoải mái, đóng một màn kịch hòa nhã trước mặt báo chí.

Còn dù là Kỷ Đông Nham hay Niên Bách Ngạn cũng đã gián tiếp gửi lời cảm ơn tới Vincent.

Cả hai bên đều tỏ ra thiện chí. Thực chất, những ai đã lăn lộn lâu năm trong giới đều biết rõ, cuộc chiến ngầm này đã bắt đầu rồi, thậm chí đã có dấu hiếu khói lửa dày đặc.

Chỉ là người ngoài ngành thì xem trò hề, người trong ngành thì đọc bản chất mà thôi…

***

Ngày hôm ấy, Tây Tạng bỗng có tuyết rơi.

Gió rất nhỏ, tuyết rất lớn nhưng mặt trời vẫn ngạo nghễ trên cao, ánh nắng vô cùng chói mắt. Sau khi chơi xong với lũ trẻ, Tố Diệp đi cùng đội lấy nước. Dọc đường tuyết phủ trắng dưới chân. Có một cô gái phương Nam vô cùng thích thú, liên tục ríu rít nói nếu tuyết rơi nhiều hơn một chút là có thể đắp người tuyết rồi.

Tố Diệp bèn có lòng tốt nhắc nhở cô bé ấy đừng chỉ mải mê nhìn tuyết. Cô bé không hiểu. Tố Diệp bèn giải thích với cô ấy rằng, ánh sáng của tuyết phản xạ vào mắt, sẽ gây ra hiện tượng mù tạm thời cho thị giác, cũng chính là chứng quáng tuyết* mà người ta hay nói.

*Chứng quáng tuyết: Chứng bệnh khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết, kích thích mắt làm cho mắt bị đau, khiến người ta sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.

Làm cho cô gái hoảng sợ, cả đường chỉ muốn nhắm chặt mắt mà đi.

Khi họ quay về thì tuyết đã bớt. Trên mặt đất không đọng lại quá nhiều tuyết vì mặt trời đã làm tuyết tan. Thấy Tố Diệp quay lại, mọi người xung quanh bèn nói với cô rằng, có người tới tìm cô.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tố Diệp là mợ, làm cô hoảng hốt đến nỗi tim ngừng đập giây lát. Nhưng ngẫm lại có lẽ không phải, mợ cô có thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể tìm ra được vị trí chính xác hiện giờ của cô.

Khi cô vào phòng, có người đứng dậy chào cô. Tố Diệp vừa nhìn đã sững sờ.

“Sao em lại tới đây?”

Cô hoàn toàn không ngờ lại gặp được Dương Nguyệt ở đây.

Cô gái thực chất là một gián điệp này.

Đương nhiên, tất cả mọi chuyện về sau Tố Diệp chỉ được nghe Kỷ Đông Nham kể lại. Mà mỗi lần nhắc tới tên Dương Nguyệt, anh ấy lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Dương Nguyệt không mặc cảnh phục, mỉm cười với Tố Diệp.

Nói thật là, tối đó trước khi ngất lịm, Tố Diệp đã kịp nhìn lướt qua Dương Nguyệt một cái. Cô cảm thấy Dương Nguyệt trong bộ cảnh phục vẫn là hiên ngang, oai hùng nhất.

“Có một vụ bạo loạn, em xin tới điều phối gấp. Bây giờ đã không sao rồi. Lại nghe nói chị đang ở đây, thế nên muốn trước khi về Bắc Kinh báo cáo, ghé qua đây thăm chị.” Giọng của Dương Nguyệt vẫn du dương như thế.

“Hiếm thấy em còn nhớ tới chị.” Tố Diệp đùa giỡn. Cô rót cho cô ấy một cốc nước. rồi ngồi lên ghế của mình.

Căn phòng quá nhỏ. Một người thì vừa vặn, hai người thì hơi nhỏ rồi.

Dương Nguyệt chỉ có thể ngồi trên giường của cô. Thấy cô ngồi trên ghế, cô ấy có vẻ ngại ngần, sau khi uống một hớp nước cho ấm bụng bèn đứng dậy nói: “Dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?”

Tố Diệp cười hỏi: “Em không sợ lạnh sao?”

Dương Nguyệt vỗ vỗ ngực: “Trông em yếu đuối thế này thôi nhưng trên thực tế vẫn là một cảnh sát đã được huấn luyện đặc biệt, không mỏng manh như chị tưởng tượng đâu.”

Tố Diệp thật lòng cảm thấy mình đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về cô ấy. Cô đứng dậy nói: “Thế thì không có vấn đề gì rồi. Đi thôi! Chị đưa em đi tìm hiểu cuộc sống và con người ở khu tị nạn tạm thời.”

Khi phóng tầm mắt về phía cao nguyên kia, Dương Nguyệt nói: “Đây là lần đầu tiên em tới Tây Tạng, vậy mà lại cảm thấy thân thiết đến lạ kỳ. Con người ở đây không phức tạp, cũng không nhiều tâm tư. Việc người giúp đỡ người đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường.”

Nghe xong, Tố Diệp mỉm cười: “Em thật sự chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi sao?”

“Đương nhiên rồi!” Dương Nguyệt trả lại rất nghiêm túc.

“Nhưng nghe ngữ khí của em, chị còn tưởng em sắp bước vào độ tuổi trung niên rồi ấy.” Tố Diệp cười.

Dương Nguyệt đỏ mặt: “Em chỉ nói sự thật thôi mà.”

“Nhưng xã hội bây giờ đã không còn chỗ cho quá nhiều lời thật lòng nữa rồi.” Tố Diệp thở dài.

Dương Nguyệt dừng bước.

Đây vốn dĩ chỉ là một câu nói cảm thán của Tố Diệp. Thấy cô ấy dừng bước, cô mới chợt hiểu ra, bèn nhẹ nhàng giải thích: “Em hiểu lầm rồi, chị không nói em đâu.”

Dương Nguyệt cắn môi, sau đó khẽ thở dài. Cô ấy không đi tiếp mà ngồi xuống một cành dương lâm đã đổ xuống đất. Rất lâu sau mới nói: “Cả chị cũng cảm thấy em rất đáng xấu hổ phải không?”

Tố Diệp biết đây là một nút thắt trong lòng Kỷ Đông Nham, nhưng há chẳng phải cũng là một nút thắt trong lòng Dương Nguyệt? Nghĩ vậy, cô cũng ngồi xuống bên cạnh Dương Nguyệt và nói: “Chị không trách em! Em có nhiệm vụ của mình, cũng không thể làm khác được.”

“Nếu Kỷ Đông Nham cũng nghĩ như chị thì tốt biết bao.” Dương Nguyệt cúi đầu, giựt mấy cọng cỏ khô dưới đất lên, vân vê giữa lòng bàn tay, nghịch ngợm vu vơ.

Tố Diệp cười nhẹ nhàng: “Lâu nay trước mặt phụ nữ, Kỷ Đông Nham luôn thuận lợi, suôn sẻ. Chị nghĩ em là người đầu tiên lừa anh ấy, thế nên anh ấy rất giận.”

“Thật ra… em đâu có lừa anh ấy.” Dương Nguyệt quay đầu nhìn Tố Diệp: “Nghi Anh và Hải Sinh là có thật.”

Bất ngờ là Tố Diệp không hề ngạc nhiên.

“Chị tin lời em nói hay cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa?” Dương Nguyệt không hiểu phản ứng của cô.

Xa xa là một rặng núi, thấp thoáng từng đường nét. Đỉnh núi trông như đâm vào tầng mây, nhìn kỹ hóa ra lại là một lớp tuyết trắng xóa. Tố Diệp thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn Dương Nguyệt, nghiêm túc trả lời: “Chị tin lời em nói.”

Chuyến đi tới làng chài Đại Áo nói cho cô biết câu chuyện của Nghi Anh và Hải Sinh là sự thật. Sau này biết được chuyện Dương Nguyệt là gián điệp, cô cũng đã từng nghi ngờ. Sau khi tới Tây Tạng, lúc rảnh rỗi cô cũng suy nghĩ lại trường hợp của Dương Nguyệt, cũng từng nói chuyện riêng với Phương Bội Lôi.

Người đầu tiên tin tưởng Dương Nguyệt là Phương Bội Lôi. Chị ta nói: Trên đời này có kiếp trước kiếp sau, cô không tin thì tôi cũng đành chịu thôi. Thái độ của Phương Bội Lôi rất kiên quyết, cũng rất đơn thuần, đã khiến Tố Diệp có chút xao động. Sau này lý trí của Tố Diệp dần dần quay trở lại. Cô cảm thấy Dương Nguyệt không thể nào có sức mạnh lớn đến mức có thể khiến cả một làng chài diễn kịch cùng cô ấy. Làm vậy chắc chắn sẽ để lộ sơ hở.

Hôm nay thấy thái độ của Dương Nguyệt, cô cảm thấy có lẽ đúng là sự thật.

Nghe Tố Diệp nói vậy, Dương Nguyệt kinh ngạc: “Chị tin em là Nghi Anh thật sao?”

Tố Diệp gật đầu.

Dương Nguyệt muốn cười nhưng không sao cười nổi. Một lúc sau. cô ấy nở một nụ cười cay đắng: “Chuyện thời gian ngủ của em rất dài là sự thật. Đương nhiên là không thái quá như mẹ em nói. Mẹ em thường xuyên không ở bên cạnh em, đa phần chỉ nghe em hoặc bạn bè nói. Khoảng thời gian làm việc trước đây, kỳ thực cũng là vì thân phận. Nhưng những giấc mơ ấy đúng là sự thật. Những gì em nói với chị trong phòng tâm lý cũng là sự thật. Trước đây em rất khổ sở, cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Sau đó em đã tới làng chài Đại Áo một chuyến, mới phát hiện ra tất cả mọi chuyện ở đó đều giống hệt giấc mơ của em. Chuyện này vốn dĩ là chuyện riêng của em, em cũng không định đi khám bác sỹ. Sau này nhận được nhiệm vụ điều tra Kỷ Đông Nham, thế nên em mới chợt nảy ra ý định dùng chuyện của mình để làm quen với chị trước.” Nói rồi, cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi chị!”

“Vậy em vẫn luôn tin rằng Kỷ Đông Nham là Hải Sinh?”

Dương Nguyệt hỏi ngược lại Tố Diệp: “Vậy chị cảm thấy có phải anh ấy không?”

Tố Diệp chìm vào suy tư.

“Thật ra em rất mâu thuẫn. Một mặt mong rằng anh ấy là Hải Sinh, một mặt lại hy vọng không phải thế. Nếu anh ấy là Hải Sinh, vậy thì kiếp này đã định trước là vô duyên. Còn nếu không phải, lòng em còn thoải mái hơn một chút.”

Một lúc lâu sau, cô thở dài: “Có lẽ đúng là anh ấy rồi!”

Dương Nguyệt nhìn cô đến thất thần.

“Vì chị cũng không thể lý giải được những gì nhìn thấy ở làng chài Đại Áo. Cả ảnh của Hải Sinh nữa, quá giống Kỷ Đông Nham.” Tố Diệp thành thật nói.

Dương Nguyệt lâm vào cảnh khó khăn: “Những chuyện này quả thực không thể giải thích rõ ràng được.”

“Trên đời này có rất nhiều chuyện khó mà giải thích được.” Tố Diệp nói rồi giơ tay chỉ về phía mấy người Tây Tạng đang nằm rạp xuống đất giống như vái trời: “Em nhìn thấy không?”

“Họ đang làm gì vậy?” Dương Nguyệt không hiểu.

Ánh mắt Tố Diệp trở nên xa xăm, giống như đang nhìn những người dân kia lại như đang nhìn qua họ về một nơi xa xôi nào đó. Giọng cô cũng được kéo dài: “Họ thường tiến hành quỳ lễ về phía cung điện Potala vào một giờ cố định. Đây là tín ngưỡng của họ, cũng là nơi ký gửi tâm linh lớn nhất của họ.”

Lúc này Dương Nguyệt mới nhớ ra người Tây Tạng đều theo Phật giáo, bèn gật đầu lia lịa.

Tố Diệp nói tiếp: “Trong Phật giáo, họ tin rằng con người có ba kiếp, kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Họ cho rằng, việc con người luân hồi chuyển kiếp là một việc rất đỗi bình thường. Họ càng tin rằng, rất nhiều giấc mơ của con người kỳ thực là ký ức từ kiếp trước.”

“Chị thật sự tin những điều ấy chứ?”

“Nếu không tới Tây Tạng, chị sẽ thử giúp em phân tích từ góc độ tâm lý học, nhưng tới đây rồi, cảm nhận được đời sống tinh thần và sức mạnh tôn giáo của họ, em sẽ cảm thấy trên đời này chẳng có chuyện gì nhất thiết phải tin tưởng hay nhất thiết phải phủ nhận. Khoa học không thể giải thích, cũng không thể hoàn toàn nói rằng nó không tồn tại. Thế giới rộng lớn là thế, con người làm sao có thể biết hết được mọi chuyện? Thế nên chị càng tin vào duyên phận hơn.”

“Nhưng… em phải làm sao mới có thể đối mặt với Kỷ Đông Nham đây?” Dương Nguyệt bối rối.

Tố Diệp mỉm cười, vỗ vỗ cô ấy: “Trên đời có rất nhiều chuyện khó giải quyết. Cứ lấy ví dụ về chuyện kiếp trước của em, giữ một thái độ yên phận và một trái tim kính trọng là được, không nhất định phải truy xét nhân quả. Còn bây giờ em đang sống ở kiếp này, thế giới này. Chuyện của kiếp trước giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua vậy, không thể thay đổi, cũng không thể làm lại. Sống cho tốt kiếp này mới là quan trọng. Kiếp trước có duyên cũng chưa chắc kiếp này đã phải ở bên nhau. Còn phải xem duyên phận của hai người có sâu đậm hay không. Thế nên kiếp này cũng không cần miễn cưỡng. Gặp được nhau nhờ chữ duyên, ở cạnh nhau vì chữ phận, cứ theo tự nhiên là được rồi.”

Dương Nguyệt nghe Tố Diệp nói, tâm tình cũng bình thản hơn rất nhiều: “Em đã xin chuyển công tác khỏi Bắc Kinh. Em nghĩ, em và anh ấy kiếp này có duyên không có phận rồi.”

“Đường đời còn rất dài, không thể kết luận sớm như vậy.” Tố Diệp mỉm cười: “Nhưng tạm thời rời xa có thể giúp em bình ổn được tâm trạng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Có lúc, cho mình nhiều thời gian một chút là sẽ nghĩ thông rất nhiều chuyện.”

Dương Nguyệt gật đầu.

“Đúng rồi! Chị rất tò mò sao còn trẻ như vậy em đã làm gián điệp? Chẳng phải em còn đi học sao? Người nhà em có biết thân phận của em không?” Tố Diệp trút hết mọi nghi vấn trong lòng.

Dương Nguyệt mím môi cười.

“Mau nói đi, nói đi!” Tố Diệp thúc giục.

“Được, được, được! Em giải thích cho chị từng chuyện một là được chứ gì?” Dương Nguyệt cười khúc khích.

“Được thôi!”

Dưới bầu trời kia, có người đang kéo một bản nhạc, tiếng đàn xa xôi, khoáng đạt, còn có người đang gõ trống Damaru phụ họa theo. Đây là mùi vị chỉ có ở Tây Tạng. Tố Diệp và Dương Nguyệt cười nói dưới tiếng đàn, tiếng trống, cả hai đều quên đi những chuyện không vui hay đau lòng.

Giữa đất trời trong lành này, nội tâm con người cũng trở nên rộng lớn, mênh mông vô cùng…