Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 232




Niên Bách Ngạn tựa vào sofa, đưa tay ôm cô. Nghe xong câu ấy anh không nhịn được cười, khẽ vuốt nhẹ lên tóc cô, trêu chọc: “Em cũng nói sinh mạng của em chẳng đáng giá gì so với những thứ đó thì giết em cũng có tác dụng gì đâu.”

“Niên Bách Ngạn! Anh có tin bây giờ em rất muốn nhảy lầu không?” Cô ôm lấy anh, mặt vùi sâu vào cổ anh, giọng buồn buồn.

Mùi hương thoang thoảng phả vào cổ khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy bồn chồn. Anh đan tay vào giữa mái tóc của cô, cảm nhận sự mềm mại, thuôn dài. Trước nay anh vẫn thích nhìn tóc cô xõa xuống vai. Nhất là bây giờ, cô giống một con gấu trúc nép trong lòng anh. Khung cảnh yên bình này là một điều hạnh phúc chưa bao giờ có.

“Vậy em trả lời anh trước. Em muốn tìm cái chết vì xót thủy sam và bức tranh hay xót tiền?” Anh cất giọng bỡn cợt.

“Tiền!” Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh không hề do dự: “Đương nhiên là em xót tiền rồi!” Dù là tranh thêu gấm hay thủy sam gì gì đó có giá trị thưởng thức và giá trị xã hội thế nào cũng chẳng liên quan tới cô. Điều khiến cô đau đớn tột cùng chính là nhìn thấy cảnh một số tiền lớn bay đi mất. Đương nhiên còn có một chuyện đáng sợ đang ngầm ập tới, số tiền ấy Niên Bách Ngạn bỏ ra.

Anh đường đường là một gian thương, lẽ nào lại chịu để cô yên?

Nói cho cùng, cái cô ai oán chính là số phận của mình sau khi bị lột một khoản tiền, tương lai của cô còn đang tồn tại những tai họa.

Niên Bách Ngạn khẽ xong, bờ môi khẽ cong lên. Quả không ngoài dự đoán, bản chất tham tiền bộc lộ hoàn toàn. Tố Diệp thấy anh cười, trong lòng càng cảm thấy bất an. Anh vô duyên vô cớ mất một khoản tiền, tâm trạng sao có thể vui vẻ đến vậy? Vẫn còn cười được ư? E là trong bụng sớm đã có kế hoạch rồi. Suy nghĩ một lát, cô bỗng nhiên nghĩ ra một sơ hở cực lớn, lập tức nói: “Không đúng! Chẳng phải anh đón em từ quán bar về sao? Tại sao tới lúc về khách sạn chỉ còn một mình em?”

Niên Bách Ngạn vô cùng kiên nhẫn, nhướng mày: “Em muốn nói gì?”

Tố Diệp ngồi dậy, tay anh trượt xuống eo cô, nhẹ nhàng vân vê. Cô đang tập trung tinh thần nghĩ xem làm sao để thoát thân an toàn, cũng chẳng quan tâm tới cái tay đang lợi dụng giở trò của anh nữa: “Niên Bách Ngạn! Chuyện này nói trắng ra là anh sai. Lúc đó tại sao anh không ở bên cạnh em? Một người say rượu vốn dĩ rất dễ gây chuyện.”

Mấy câu ngụy biện xiên xẹo của cô khiến Niên Bách Ngạn vờ gật gù. Anh ngước mắt nhìn cô, tận sâu đáy mắt là một tia sáng nhạt nhòa, trông vô cùng quyến rũ, có chút lười biếng lại có chút tùy hứng.

“Anh chẳng qua chỉ qua phòng khách nghe một cuộc điện thoại thôi.” Những lời còn lại anh không nói thêm nhiều, đại ý chính là: Em đã thấy sức công phá của mình khủng khiếp thế nào chưa. Chỉ không để ý một tý đã gây ra sai lầm nghiêm trọng rồi.

Tố Diệp hoàn toàn nghẹn lời.

Còn Niên Bách Ngạn lại nở nụ cười thoải mái, có lẽ đã bị cái vẻ mặt méo xệch của cô chọc. Anh đang định trêu cô thêm vài câu thì điện thoại reo. Anh vỗ nhẹ vào đầu cô mấy cái rồi đứng dậy đi tới cửa sổ nghe máy.

Bóng dáng anh bao trùm một khoảng ánh sáng khá lớn. Cả người anh chìm trong ánh nắng, đủ mang lại cho người khác cảm giác ấm áp và an toàn. Tố Diệp nhìn theo bóng anh như một kẻ đáng thương. Anh càng bình thản, cô càng cảm thấy đáng lo.

Không biết là điện thoại của ai, ngữ điệu của Niên Bách Ngạn tuy không quá thân thiết nhưng khá cởi mở. Nhận điện thoại rồi, Niên Bách Ngạn hơi nghiêng người, vừa hay liếc mắt có thể nhìn thấy điệu bộ sống dở chết dở của Tố Diệp. Nụ cười của anh càng rõ ràng.

Cô loáng thoáng nghe thấy Niên Bách Ngạn nói: “Đâu có, đâu có! Là mình cảm thấy có lỗi mới phải.”

Cô vùi đầu vào gối, che chặt cả gương mặt. Không cần nghĩ ngợi nhiều, chắc chắn là đang nói chuyện của cô.

Không biết đối phương nói điều gì, giọng Niên Bách Ngạn lại trở nên kiên quyết: “Đừng! Như vậy không được! Dù sao thì đồ trong khách sạn cũng đã bị tổn thất, đền là chuyện đương nhiên.”

Tố Diệp thính tai, ngồi bật dậy, hai mắt sáng như sao. Cô vứt cái gối sang một bên, lập tức chạy tới ôm chặt lấy eo Niên Bách Ngạn. Anh hơi cúi xuống nhìn cô, nét mặt không thay đổi quá nhiều. Tố Diệp thấy anh không có ý né tránh bèn bạo dạn vòng ra trước mặt anh, dính chặt vào người anh như con ốc sên.

Cô không ngừng cố gắng dỏng tai nghe, chỉ mong có thể áp sát tai vào cái điện thoại.

Niên Bách Ngạn cũng vòng tay kéo cô vào lòng, để mặc cho cô trắng trợn nghe lén điện thoại của mình.

Như vậy, Tố Diệp càng nghe được rõ ràng hơn.

Đầu kia có lẽ là người quản lý của khách sạn, nói rất nhanh bằng tiếng Quảng Đông. Cô thường xuyên tới Hồng Kông, lại có bạn bè ở bên này, ít nhiều cũng hiểu một chút. Thế là cô nghe được người đó đang trách Niên Bách Ngạn không coi anh ta là bạn bè, đồ đạc hỏng rồi thì thôi, sao có thể bắt anh đền.

Nghe xong câu ấy, tim Tố Diệp nhảy loạn lên sung sướng. Dường như cô lại nhìn thấy tờ chi phiếu ấy bay về, vội vàng ra hiệu cho Niên Bách Ngạn, ý bảo anh nhanh chóng tìm một lý do để xin lại tờ chi phiếu ấy.

Ai ngờ Niên Bách Ngạn hoàn toàn thờ ơ với trò khoa chân múa tay của cô, anh bình tĩnh cười khẽ: “Chính vì là bạn bè nên chỗ tiền đó mình càng phải đền.”

Tố Diệp sững sờ, lập tức trừng mắt nhìn anh!

Người này đầu bị kẹp cửa rồi phải không? Người ta đã nói không cần đền rồi anh còn tích cực như vậy làm quái gì? Nghĩ tới đây cô tức điên người.

Bên đó lại nói: “Bách Ngạn! Cậu làm vậy là đang tát vào mặt mình đấy.”

Niên Bách Ngạn cười: “Chính vì sợ tát vào mặt cậu, mình mới làm thế. Bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn, cậu cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà mình cũng không đền bù theo giá thị trường cho cậu, có giảm giá chút rồi.”

Bên đó còn nói gì Tố Diệp không thể nghe thấy nữa. Không phải cô không muốn nghe mà đầu óc giờ đang ong ong. Cho tới khi Niên Bách Ngạn cúp điện thoại cô vẫn bò trên người anh như động vật không xương, nằm im bất động.

Niên Bách Ngạn thấy vậy không nhịn được cười. Anh đang định giơ tay lên, cô bỗng uể oải nói một câu: “Đừng động vào em! Tuyệt đối đừng động vào em! Giờ tim em đang đau nhói, anh chạm nhẹ vào thôi là cũng tan tành mây khói đấy.”

“Có đến mức độ đó không?” Anh khẽ nói.

Tố Diệp gật đầu bất lực: “Hành động trượng nghĩa khí khái vừa rồi của anh đã nghiền nát xương cốt em rồi.”

“Trước khi em bị nghiền nát có thể cho phép anh đi thay áo sơ mi không?”

“Tại sao?”

“Dính đầy nước mắt nước mũi của em rồi.” Anh tốt bụng nhắc nhở.

Tố Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, đứng cách anh mấy phân: “Anh đi trước đi.”

Niên Bách Ngạn thấy cô đơ ra như cái tượng gỗ bỗng phì cười. Anh bế cô đặt lên sofa rồi quay đi lấy quần áo thay giặt.

Một phút sau cô mới hoàn hồn lại, chạy nhanh vào phòng thay đồ. Đúng lúc Niên Bách Ngạn cởi chiếc áo sơ mi thảm khốc đó ra. Thấy cô xông vào anh cũng không mấy kinh ngạc, giơ tay với lấy một chiếc sơ mi màu xám khác trên mắc.

Mắt cô tuy không thể rời khỏi dáng người anh nhưng tư duy đã bắt đầu hoạt động, cái miệng bắt đầu tuôn trào bất mãn: “Niên Bách Ngạn! Anh nhiều tiền quá cầm không nổi phải không? Người ta đã không cần anh đền rồi, anh kiên quyết như vậy làm gì? Chưa biết chừng mấy thứ đó đều là đồ giả, vốn chẳng đáng tiền.”

Niên Bách Ngạn quay người lại, nhìn cô không nói gì, đáy mắt như cười như không. Anh giơ tay đóng cúc áo lại một cách nho nhã, động tác từ tốn, chậm rãi. Chiếc áo sơ mi cao cấp được cắt may vừa vặn đủ để khiến những đường nét trên cơ thể anh càng thêm hoàn hảo.

Tố Diệp vẫn thao thao bất tuyệt: “Cho dù chúng ta có tiền cũng không thể tiêu xài phung phí như anh được? Em cảm thấy bức tranh đó cũng không đắt tiền, nếu không sao lại dễ rách như vậy. Còn cả chậu cây kia nữa, giờ kỹ thuật chiết cành trồng cây trong nhà tiên tiến lắm rồi, đâu có ghê gớm như anh nói.”

Niên Bách Ngạn hơi cúi xuống đóng nốt chiếc cúc áo cuối cùng, rồi ngước mắt nhìn cô với vẻ thản nhiên: “Nói xong rồi?”

“… Nói xong rồi!”

Anh vượt qua cô, đi ra ngoài.

Tố Diệp đờ đẫn đứng đó một lúc mới đuổi theo anh đi vào nhà vệ sinh: “Này, anh làm thế là có ý gì?”

Niên Bách Ngạn đang rửa tay, không quay đầu, chỉ nhìn vào Tố Diệp trong gương, dịu giọng: “Điểm đặc biệt của khách sạn này nằm ở chỗ mỗi một gian phòng tổng thống đều độc nhất vô nhị, vì những đồ trang trí ở mỗi phòng là không giống nhau. Ví dụ như căn phòng chúng ta đang ở đây, bức tranh thêu bị em hủy hoại nghe nói là cống phẩm được giữ gìn cẩn thận trong vườn Viên Minh từ đầu thời nhà Thanh, do ngoại bang mang tới, thủ nghệ tinh xảo, vật liệu quý giá. Sau đó khi tám nước liên quân đốt trụi vườn Viên Minh, bức tranh này đã bị cướp đi mất. Năm năm trước trong một buổi đấu giá ở nước ngoài nó mới lại xuất hiện. Cuối cùng đã được tổng giám đốc của khách sạn này, cũng chính là người đàn ông em vừa nghe lén điện thoại, giành về với giá hơn hai triệu đô la Mỹ…”

Tố Diệp suýt nữa thì tự cắn đứt lưỡi mình. Hai triệu đô la Mỹ, đổi sang đô la Hồng Kông là… hơn mười lăm triệu!

“Cây thủy sam em phá cũng chẳng có gì. Đúng như em nói, dù sao cũng chỉ là một cây cảnh được chiết cành, tác dụng lớn nhất là để ngắm. Giá của nó có lẽ cũng chỉ ngang với con chim bị em cắt đi thôi.” Niên Bách Ngạn lau tay, nói thản nhiên.

Thế cũng là… vô cùng giá trị rồi!

Đầu óc Tố Diệp phình to. Quả nhiên so với mấy thứ này, mạng của cô chẳng đáng nói. Cô bỗng cảm thấy phiền não vô cùng. Niên Bách Ngạn quay lại, đứng dựa vào bồn rửa mặt nhìn cô: “Em tự nói xem. Đây đều là những thứ rất giá trị. Nếu người ta là bạn em, em còn mặt mũi không đền sao?”

“Còn…” Tố Diệp lên tiếng, cuối cùng đành phải nuốt những lời còn lại vào bụng trước ánh mắt của Niên Bách Ngạn. Cô siết chặt tay, cười trừ: “Đắt thật đấy! Đúng là không thể nào không đền được ha.” Thật ra sau cơn chấn động, suy nghĩ kỹ lại cô thấy, giá trị của bức tranh có cao đến mấy cũng chỉ là dựa vào thời gian lâu đời và xuất thân cao quý mà được người ngoài nâng giá lên. Chẳng qua chỉ là một sản phẩm thêu thôi mà. Thời nhà Thanh nó còn bị đặt trong vườn Viên Minh. Cái gì mới là cái Hoàng thượng thích? Đó phải là những thứ khi rảnh rỗi có thể lấy ra ngắm nghía. Đặt vào trong khu vườn đó thì có khi cả đời cũng chẳng nhớ tới nó. Giá trị ư? Theo như sự độ lượng của vua Quang Tự thì chắc chắn không lọt vào mắt của mấy nhà quý tộc.

Nhưng không thể không phủ nhận, nó đúng là niềm tự hào của dân tộc, có giá trị là lẽ đương nhiên, thế mà lại bị cô phá hủy. Cô nhất thời cảm thấy lo lắng. Ông trời ơi! Chuyện này mà để người ngoài biết được, cô liệu có bị gán mác tội nhân của dân tộc không?

Đang mải suy nghĩ, Niên Bách Ngạn lại lên tiếng, thanh âm từ tốn, du dương: “Nếu đã biết lỗi rồi thì tiếp theo đây chúng ta phải bàn bạc vấn đề bồi thường rồi.”

Tố Diệp lảo đảo suýt ngã, la thất thanh: “Chẳng phải anh đã bồi thường rồi sao?”

“Tiền thì anh có thể ứng trước cho em.” Niên Bách Ngạn cười, khoanh hai tay trước ngực, chầm chậm nói: “Nhưng họa là do em gây ra. Anh đã thay em đền cho khách sạn rồi, em đền bù lại cho anh thế nào đây, hử?”