Edit + Beta: ALice.Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn, Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu liền đi làng du lịch cách vách, cũng chính là chỗ mà năm trước Tần Phú Hữu cầu hôn Giang Trúc Tâm.
Về lại chốn cũ, Giang Trúc Tâm cũng cầm lòng không được. Rõ ràng chỉ mới qua có một năm thôi, nhưng cậu lại có cảm giác hoảng hốt giống như đã qua thật lâu rồi vậy.
Khi đó, Giang Trúc Tâm không nghĩ tới hiện tại mình sẽ biến thành người trên có già dưới có trẻ như vậy, gia đình hoà thuận vui vẻ mỹ mãn.
Trước kia, Giang Trúc Tâm còn lo lắng việc sẽ không hợp với ba Tần mẹ Tần cũng hoàn toàn không xảy ra. Ba Tần mẹ Tần trước sau như một mà chăm sóc cho mình, vốn dĩ hai người bọn họ đối Giang Trúc Tâm cũng đã rất tốt rồi. Từ sau khi Tráng Tráng được sinh ra, thì mọi người trong nhà mơ hồ có loại xu thế chú ý lời nói của Giang Trúc Tâm nhất.
Rõ ràng ở Tần gia cậu hẳn là quyền lên tiếng nhỏ nhất mới đúng, nhưng người nhà này lại hoàn hoàn toàn toàn chiều theo cậu. Dù sao Giang Trúc Tâm giây nào phút nào, cũng nhịn không được mà so sánh cuộc sống hiện tại và quá khứ, sau đó cậu kết luận xui xẻo trong quá khứ chính là vì thư thái hôm nay.
Hiện tại, Giang Trúc Tâm đã tràn ngập cảm giác tự tin với cuộc sống hiện tại rồi. Nếu như trước đây còn lo được lo mất, thì bây giờ hẳn là sẽ không còn loại cảm giác này nữa.
Giang Trúc Tâm cảm thấy trong đó có lẽ Tráng Tráng có tác dụng rất lớn. Nếu nói trước đây cậu chỉ có thể dựa vào tình yêu của Tần Phú Hữu với cậu, để tạo thành cảm giác tin cậy thâm nhập vào gia đình này, thì bây giờ sau khi cậu có Tráng Tráng, đứa nhỏ có quan hệ huyết thống của hai người bọn họ. Giang Trúc Tâm cảm thấy quan hệ giữa cậu và Tần Phú Hữu có thể nói là càng thêm thân cận hơn nữa.
Nếu nói trước kia cậu còn cảm thấy nếu có mâu thuẫn với Tần Phú Hữu thì có thể tùy thời ly hôn. Nhưng sau khi có Tráng Tráng rồi, cậu biết chỉ cần hai người bọn họ không gặp phải lý do gì không thể nghịch chuyển, thì có lẽ cậu cũng sẽ nỗ lực duy trì quan hệ giữa hai người bọn họ.
Trong cuộc hôn nhân này, có thể nói Giang Trúc Tâm cũng đang chậm rãi trưởng thành.
"Lần trước chúng ta còn chưa từng leo núi nhỉ?" Buổi sáng thứ bảy, sau khi Giang Trúc Tâm tan tầm liền trực tiếp đến làng du lịch, cũng ngủ lại một đêm ở làng du lịch được Tần Phú Hữu đánh thức. Giang Trúc Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi được Tần Phú Hữu hôn xong, liền nghe được Tần Phú Hữu nói đến việc muốn đi leo núi.
"Ừm...... Vậy giờ chúng ta đi leo núi sao?" Giang Trúc Tâm không có rời giường khí, dưới tình huống Tần Phú Hữu đã rửa mặt và ăn mặc chỉnh tề xong, thì cậu cũng cực kì tự giác mà rời giường.
"Chờ ăn xong bữa sáng lại đi." Tần Phú Hữu đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, tỷ như ba lô leo núi, thức ăn trên núi.
Nhưng mà núi ở làng du lịch bên này cũng không quá cao, không sai biệt lắm cũng chỉ có 600 mét. Đi dọc theo đường núi khoảng hai tiếng hẳn là có thể đi xong rồi. Bây giờ là 7 giờ rưỡi, 8 giờ rưỡi sẽ bắt đầu lên núi, xong lại xuống núi, hẳn là còn có thể kịp ăn bữa sáng.
Hơn nữa, tốc độ xuống núi cũng sẽ nhanh hơn so với lên núi.
"Hôm nay ăn gì vậy?" Giang Trúc Tâm dậy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong đã nhìn ra được tinh thần no đủ, lại nghĩ đến đêm qua cậu ngủ rất khá.
"Ăn bánh bao nhỏ và cháo gạo kê, còn có bánh quẩy và bánh bao, trứng luộc." Tần Phú Hữu nhìn Giang Trúc Tâm sau khi đã mặc đồ thể dục, liền tiến lên ôm lấy Giang Trúc Tâm. Sau đó, hắn còn lấy ra di động, cực kì tiêu sái mà chụp một tấm selfie với Giang Trúc Tâm.
Hôm nay hắn cùng Giang Trúc Tâm mặc đồ đôi, đồ đôi cũng đã mặc, sao lại có thể không chụp chung một tấm được chứ?
Vì thế sau khi được Giang Trúc Tâm đồng ý, Tần Phú Hữu liền đăng trên vòng bạn bè xong mới nắm tay Giang Trúc Tâm cùng đi ăn bữa sáng.
Lần này, Tần Phú Hữu cũng không đặt bao hết, cho nên làng du lịch vẫn lục tục có người gặp thoáng qua bọn họ. Người một nhiều lên, hoàn toàn là hai bộ dáng so với làng du lịch quạnh quẽ năm trước.
Chỗ bọn họ ăn bữa sáng là ở trong nhà ăn của làng du lịch, bởi vì slogan của làng du lịch này chính là gần gũi với thiên nhiên, cho nên dưới tình huống thời tiết không tệ thì nhà ăn trên cơ bản đều được sắp xếp ở bên ngoài.
Khách du lịch đến thôn, nếu muốn ăn bữa sáng ở nhà ăn, bình thường đều đặt trước vào buổi tối. Nếu không đặt bữa sáng, thì nhà ăn cũng có cung ứng tiệc đứng. Nhưng trên cơ bản những thứ như bánh bao nhỏ này, thì lại không đủ để vào hàng ngũ tiệc đứng.
Bởi vì đây là nhà ăn kiểu mở, cho nên trên cơ bản mỗi bàn đều là loại bàn tròn lớn này. Một cái bàn có thể ngồi được mười người, sau khi Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu tìm một cái bàn không có ai ngồi ngồi xuống xong. Tần Phú Hữu đến phòng bếp dặn dò một câu, rất nhanh liền có người đưa cơm lên đây.
"Bảo bối, mấy thứ này có phải không đủ ăn hay không?" Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm ăn uống cũng còn được, liền cảm thấy mình đặt cơm quá ít, cho nên chuẩn bị đến bàn tiệc đứng lấy thêm một chút thức ăn cho Giang Trúc Tâm.
"Không có, đủ rồi, anh ngồi xuống đi." Giang Trúc Tâm chỉ cảm thấy không khí nơi này không tệ, đúng là có sự khác nhau rất lớn so với trong nhà. Sau khi cậu sinh đứa nhỏ xong khó được ra ngoài một chuyến, nên có thể nói tâm tình cũng rất tốt. Tâm tình vừa tốt, ăn uống thoạt nhìn cũng không tệ.
Nhưng mà ăn cái gì cũng chỉ bảy tám phần no là được, dù sao chờ một lát nữa còn phải đi leo núi mà. Nếu như thật sự ăn đến trướng bụng, như vậy thì mất nhiều hơn được.
Ngay lúc Giang Trúc Tâm thấy Tần Phú Hữu chỉ nhìn chằm chằm cậu, miệng cũng không động, thì Giang Trúc Tâm cũng nhịn không được, liền bắt đầu thu xếp cho Tần Phú Hữu.
Thạch Kim Tử lại xuất hiện vào ngay lúc này.
"Trúc Tâm?" Thạch Kim Tử ra tiếng, sau đó cầm bữa sáng buffet của mình, ngữ khí mang theo kinh hỉ, trùng hợp gặp được này xác thật khiến nội tâm của y một tia sung sướng.
Nhưng mà sau khi Thạch Kim Tử nhìn thấy Tần Phú Hữu, thì vẻ mặt kinh hỉ kia vẫn dừng một chút, sau đó khôi phục bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ thanh đạm bình thường.
"A Kim? Trùng hợp như vậy!" Giang Trúc Tâm xé bánh quẩy thành từng miếng từng miếng nhúng vào trong chén sữa đậu nành của Tần Phú Hữu (Tần Phú Hữu thích bánh quẩy ngâm sữa đậu nành) xong. Sau đó nghe được có người kêu cậu thì liền ngẩng đầu, tiếp theo cậu mới ý thức được người gọi cậu là Nam Châm đại đại, Thạch Kim Tử.
"Vị này chính là......?" Thạch Kim Tử ngồi xuống bên cạnh Giang Trúc Tâm, sau đó biết rõ cố hỏi nhìn về phía Tần Phú Hữu.
"Hắn là ta ái nhân, Tần Phú Hữu." Giang Trúc Tâm xoa tay, cười nói.
"Xin chào." Tần Phú Hữu cũng cười đến ôn tồn lễ độ, hắn nhúng bánh quẩy mà Giang Trúc Tâm bỏ vào. Bánh quẩy ngập trong sữa đậu nành, từ xốp giòn trở nên mềm mại, nhưng cắn xuống một ngụm, xác thật là thơm ngọt mỹ vị.
Hắn đại khái cũng biết Thạch Kim Tử là ai, cho nên sau khi ăn xong một ngụm sữa đậu nành bánh quẩy, mới ngẩng đầu nói: "Cậu chính là Nam Châm đại đại sao? Trúc Tâm ở nhà từng nhắc đến cậu, hơn nữa còn rất tán dương tài hoa phi thường của cậu, nghe nói cậu rất thưởng thức Trúc Tâm nhà tôi, tôi rất cao hứng."
Lúc Thạch Kim Tử nghe thấy Tần Phú Hữu nói Giang Trúc Tâm ở nhà từng nhắc tới y, thần sắc vốn dĩ có chút cao hứng, nhưng mà sau khi nghe được "Trúc Tâm nhà tôi", thì cổ cao hứng kia lại lặng lẽ dập tắt. Chỉ là bởi vì ngày thường cảm xúc của y lên xuống đều rất nhỏ, cho nên sự chuyển biến cảm xúc của y cũng không quá khiến người khác chú ý.
Giang Trúc Tâm không phát hiện, nên cậu chỉ ở một bên cười cười, cũng không quan sát quá nhiều vẻ mặt của Thạch Kim Tử rốt cuộc là thế nào. Tần Phú Hữu tuy rằng đang ăn bữa sáng, nhưng mắt hắn lại rất sắc bén, dễ như trở bàn tay liền phát hiện một chút biến hóa nhỏ của Thạch Kim Tử.
Nghĩ đến trước đây lúc Giang Trúc Tâm ở trong xe thản nhiên nói Thạch Kim Tử thưởng thức cậu, sau đó muốn hợp tác với cậu, hơn nữa hai người còn thêm WeChat, thì hắn liền có cảm giác nguy cơ.
Không nghĩ tới trực giác của hắn không sai, vị Nam Châm đại đại tài mạo song toàn này, thế nhưng thật sự có hảo cảm với Giang Trúc Tâm.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.Từ trước đến nay, Tần Phú Hữu thích bất động thanh sắc mà làm tốt mọi việc. Dưới mỉm cười trầm mặc của Thạch Kim Tử, bắt đầu đáp lời với Thạch Kim Tử: "Nếu thầy Nam Châm cậu cũng ở đây, không bằng chờ một lát chúng ta cùng đi leo núi đi? Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Trúc Tâm, chúng tôi cũng đang chuẩn bị lên núi du ngoạn một phen."
"...... Chúc mừng hai người, thân thể tôi không tốt, nên không đi đâu." Thạch Kim Tử cúi đầu nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn qua có điểm yếu ớt.
Nếu là người bình thường lúc nghe thấy y nói thân thể không tốt, có lẽ sẽ cảm thấy có một chút có lỗi đi. Tần Phú Hữu ở tình huống khác thì lý trí còn được, nhưng đối với loại tình địch ẩn hình này, thì hắn cũng sẽ không biểu hiện đặc biệt quan tâm đến người khác.
Tần Phú Hữu gật gật đầu: "Vậy thật là quá tiếc nuối."
Không hề muốn triển khai tiếp đề tài vì sao thân thể Thạch Kim Tử không tốt.
Giang Trúc Tâm từ trước đến nay cho rằng thân thể không tốt thì phải đi gặp bác sĩ, vì thế mang theo lo lắng nói: "A Kim, anh phải chiếu cố mình cho tốt nha. Nghe nói anh một năm 365 ngày cũng chưa từng ngừng chương? Thật ra ngẫu nhiên cũng nên nghỉ ngơi một chút, thân thể vẫn quan trọng nhất."
Thạch Kim Tử mềm mại cười với Giang Trúc Tâm một chút: "Ừm, cho nên tôi không phải tới đây để nghỉ ngơi sao?"
Sau khi nghe được Thạch Kim Tử nói xong, thì Giang Trúc Tâm tán đồng mà gật gật đầu. Sau khi thấy Tần Phú Hữu đã nhanh chóng ăn xong bữa sáng của hắn, thì cậu cũng không nhiều lời hai câu với Thạch Kim Tử nữa, mà ngược lại nói với Tần Phú Hữu: "Anh ăn xong rồi sao? Em muốn đi WC một chút, anh chờ em nhé."
Lúc Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu nói chuyện, rõ ràng liền càng thêm nhẹ nhàng tự tại, đặc biệt là so với Thạch Kim Tử, thì càng thêm thể hiện sự thân mật giữa cậu và Tần Phú Hữu.
Tần Phú Hữu lau miệng nói một tiếng được, sau đó liền nhìn theo Giang Trúc Tâm đi về phía WC. Sau khi nhìn không thấy được bóng dáng của Giang Trúc Tâm nữa, thì Tần Phú Hữu mới tiếp tục đáp lời với Thạch Kim Tử: "Nơi này là chỗ tôi cầu hôn Trúc Tâm, chờ một chút tôi cùng Trúc Tâm sẽ đi đến chỗ chân núi cầu hôn ngày đó."
"Ừm, vậy rất tốt nha." Thạch Kim Tử thất thần dùng cái muỗng khuấy cháo trắng ở trước mặt, ngẫu nhiên có mấy hạt gạo màu trắng bị y khuấy ra ngoài, nhưng y cũng không phát hiện.
Tần Phú Hữu điểm đến mới thôi, hắn không biết Thạch Kim Tử có thể tiến hành tán tỉnh với Giang Trúc Tâm hay không. Nhưng ít nhất hắn có thể ở trước mặt Thạch Kim Tử tuyên cáo chủ quyền một lần.
Đây là quyền lợi của thân là ái nhân của Giang Trúc Tâm, vì hôn nhân tình yêu của bọn họ, Tần Phú Hữu thề sống thề chết bảo vệ đến cuối cùng! (phải bóp chết tai hoạ từ trong nôi!)
Rất nhanh Giang Trúc Tâm liền đã trở lại, đầu tiên cậu chạm vào mũi của Tần Phú Hữu, sau đó dưới sự chiếu cố của Tần Phú Hữu mà đeo ba lô leo núi lên.
Tiếp theo Tần Phú Hữu lại buộc chặt dây giày cho Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm sửa sang lại cổ áo cho Tần Phú Hữu. Sau khi làm xong những thứ này, Giang Trúc Tâm mới dời ánh mắt về phía Thạch Kim Tử.
"Vậy A Kim, tôi và A Quý đi trước nhé." Ngày thường ở ngoài, Giang Trúc Tâm sẽ không gọi nhũ danh ở nhà của Tần Phú Hữu. Nhưng bởi vì làm một loạt động tác vừa rồi quá thả lỏng, cho nên liền nói ra tên ngày thường mà cậu hay gọi Tần Phú Hữu.
"Được, hai người trên đường cẩn thận." Thạch Kim Tử khinh thanh tế ngữ, y cứ như vậy một người ngồi ở trước bàn ăn, nhìn theo Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu tay trong tay đi về phía chân núi.
...... Thật ra rất nhiều thời điểm, Thạch Kim Tử đều bị ma quỷ trong lòng mê hoặc, mê hoặc y đi làm chuyện xấu, đi lấy lòng Giang Trúc Tâm.
Nhưng y biết mình làm không được.
Cũng không phải bởi vì bản thân y là người rất cao thượng, mà là trên người Giang Trúc Tâm rõ ràng không hề sơ hở, cả người cậu đều dán nhãn "Tần Phú Hữu", hoàn toàn không để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Cái này khiến Thạch Kim Tử vừa hâm mộ, vừa có chút ưu sầu.
Thậm chí y còn nhịn không được nghĩ, nếu lúc trước y không mãi trốn ở sau màn hình nhìn Giang Trúc Tâm, thì có phải người ở bên cạnh Giang Trúc Tâm, sẽ biến thành y hay không?
Cho dù y biết, bây giờ có nghĩ những điều này cũng vô dụng, nhưng mà bởi vì bỏ lỡ một người có hảo cảm, nên Thạch Kim Tử vẫn sẽ âm thầm hối hận.
Thì ra thế giới hiện tại này, nếu bạn không chủ động xuất kích, thì rất nhiều sự vật, thậm chí là người, đều sẽ bị người khác đoạt trước một bước......
Thật sự rất không thích thế giới này.