Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 94




Edit + Beta: ALice.

Cổng nhà trẻ Ánh Sao.

"Anh Tiến Tài, trùng hợp vậy, con nhà các anh cũng ở đi học ở nhà trẻ Ánh Sao sao?" Tần Phú Hữu vẻ mặt kinh ngạc vui mừng mà bắt tay với Phương Tiến Tài cũng tới trường đón con. Hai người bọn họ bởi vì công việc, mà đã ba bốn tháng không gặp mặt, về vấn đề đứa nhỏ đi học thật đúng là chưa từng nói qua cho đàng hoàng. Không nghĩ tới bọn họ lại vừa khéo như vậy mà đưa con tới học cùng một nhà trẻ, cho nên vẫn kinh hỉ.

"Đúng vậy, lần trước gặp Tráng Tráng nhà cậu vẫn là năm trước, bây giờ bộ dáng đứa nhỏ mỗi ngày một khác, cũng không biết Tráng Tráng bây giờ có phải đã trở nên cường tráng hay không ha?" Phương Tiến Tài cười ha ha, hào sảng mà vỗ vỗ bả vai Tần Phú Hữu. Tần Phú Hữu và Phương Tiến Tài cũng là hai anh em tốt kề vai sát cánh, hai người này cứ như vậy mà hàn huyên ở trước cửa nhà trẻ.

"Thằng bé thật đúng là một chút cũng không tráng, thật là quá có lỗi với nhũ danh mà tôi và vị kia nhà tôi đặt cho thằng bé." Tần Phú Hữu bắt đầu nói với Phương Tiến Tài, phun tào Tráng Tráng cho dù có ăn thế nào thì cũng rất gầy.

Giang Trúc Tâm cũng gặp Hạ Uyển Nhi, Giang Trúc Tâm thấy Tần Phú Hữu và Phương Tiến Tài nói vui vẻ như vậy, cũng không có gia nhập vào, cậu nhìn hạ Uyển Nhi, nói: "Chị Uyển Nhi, gần đây chị lại càng xinh đẹp hơn rồi."

"Trúc Tâm cậu mới phải, càng ngày càng đẹp trai đó." Hạ Uyển Nhi che miệng cười đến rất vui vẻ. Cô là một người gần 40 tuổi, còn bị một cậu nhóc chưa tới 30 khen xinh đẹp, cho dù có phải thật hay không, thì đối với cô mà nói đều là việc rất vui vẻ. Hơn nữa, lúc Giang Trúc Tâm nói chuyện đều mang theo thái độ chân thành, loại khích lệ này quá tự nhiên, nghe vào trong tai xác thật là cực kì thư thái.

Người hai nhà cứ như vậy mà vừa nói chuyện vừa chờ mấy đứa nhỏ tan học. Sau khi Tráng Tráng và Hạ Lam Phong đi ra, liền nhìn thấy ba ba và daddy nhà mình và ba mẹ đối phương đang nói chuyện hòa thuận vui vẻ với nhau. Hai đứa nhỏ ở lớp có thể nói là cực kì ổn trọng, trong nháy mắt nhìn thấy người nhà, lại tay chân không tự chủ nhảy nhót mà nhanh hơn bước chân, chạy vội về phía người nhà.

"Ba ơi! Mẹ ơi!" Hạ Lam Phong có chút khó mà tin được, hôm nay vậy mà ba và mẹ cùng nhau tới đón bé, trước đây đều là bà nội đưa bé đến nhà trẻ. Nhưng hôm nay Phương Tiến Tài và Hạ Uyển Nhi lại có rảnh tới đón bé, thật sự là khiến Hạ Lam Phong có chút kinh hỉ.

Cho dù vừa rồi ở trong lớp bé có giả bộ ngầu và lạnh nhạt thế nào, nhưng dù sao bé cũng chỉ là mới ba tuổi, sau khi nhìn thấy ba mẹ thì vẫn lập tức dán lại gần.

"Ôi chao, Phong Phong của mẹ, mẹ rất nhớ ngươi, con có nhớ mẹ không nè?" Hạ Uyển Nhi khom người ôm Hạ Lam Phong lên. Hai vợ chồng bọn họ bởi vì một chút việc, cho nên đã có rất nhiều ngày không gặp được Hạ Lam Phong. Bây giờ ngắm Hạ Lam Phong xong, nước mắt đảo quanh hốc mắt của Hạ Uyển Nhi, nhưng vì không để cho Hạ Lam Phong nhìn thấy một mặt chật vật của cô nên cô liền nhanh chóng ôm chặt Hạ Lam Phong, không để Hạ Lam Phong nhìn thấy chính diện của mình.

Cho dù là nhớ đứa nhỏ, nhưng loại áy náy và vẻ mặt thống khổ thật sự có chút kỳ quái. Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu nắm tay Tráng Tráng, đều phát hiện ra được bên trong hẳn là có chút vấn đề.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.

"Ba ơi, daddy ơi, đó là Tiểu Phong bạn tốt của con." Tráng Tráng chỉ vào Hạ Lam Phong, nói với Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu.

"Hử? Giỏi như vậy sao, Tráng Tráng nhà chúng ta quen được bạn tốt nữa hả?" Giang Trúc Tâm ôm Tráng Tráng từ trên mặt đất lên, tiếp theo liền thấy Hạ Lam Phong đã được Phương Tiến Tài ôm qua. Hơn nữa Hạ Uyển Nhi đã khôi phục thần sắc dịu dàng kia, không truyền cảm xúc vừa rồi cho đứa nhỏ và người khác.

"Dạ!" Tráng Tráng biết mình thông minh (người quen biết bé đều nói như vậy), học cái gì cũng rất nhanh, nhưng mà kết giao bạn bè còn khó hơn so với bé nghĩ nữa.

Vốn dĩ bé cho rằng trong một ngày là mình có thể trở thành bạn tốt với mọi người trong lớp, nhưng mà kết giao bạn bè thật sự rất khó rất phí công sức nha. Chủ yếu là những đứa nhỏ khác trong lớp bé nói còn chưa rõ, có vài bạn nhỏ ngay cả tên mình là gì cũng không biết, khó trách daddy sẽ để bé tới nơi này học cách như thế nào giao lưu với những người khác. Tốn thời gian một ngày, lại chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với người cùng kênh với mình là Hạ Lam Phong.

"Tráng Tráng và Phong Phong trở thành bạn bè sao, thật là duyên phận nha." Phương Tiến Tài một năm so một năm nhìn còn muốn hòa khí, Giang Trúc Tâm còn nhớ rõ ba năm trước đây lần đầu tiên gặp Phương Tiến Tài, từ bề ngoài nhìn qua liền rất hung ác.

Đứa nhỏ Hạ Lam Phong được Phương Tiến Tài ôm lấy, so sánh mặt của hai người, lập tức là có thể nhìn ra được bọn họ là hai cha con. Chỉ là Hạ Lam Phong tương đối tinh tế, dáng mặt cũng gần với Hạ Uyển Nhi hơn, cho nên tương lai đại khái sẽ không giống Phương Tiến Tài lớn lên giống như lão đại xã hội đen đâu nhỉ......

Có...... lẽ?

"Phong Phong?" Tráng Tráng nghiêng đầu, "Tiểu Phong, không phải cậu nói nhũ danh của cậu là Phương thiếu sao?"

"Trừ bỏ ba mẹ tôi, thì những người khác đều gọi tôi là Phương thiếu, tên mà người khác gọi tôi, còn không phải là nhũ danh sao?" Hạ Lam Phong cau mày, có lẽ là đang nghĩ xem nhũ danh theo Tráng Tráng cuối cùng là chuyện như thế nào.

Chỉ là lúc Phương Tiến Tài nghe được Hạ Lam Phong nói "Phương thiếu" vẻ mặt có biến hóa trong một khoảnh khắc, nhưng hắn không xen vào cuộc nói chuyện của hai đứa nhỏ này mà vẫn đặt mọi việc ở trong lòng.

"Về sau có thể ngẫu nhiên sẽ muốn phiền toái các cậu chăm sóc Hạ Lam Phong." Chờ lại hàn huyên thêm vài câu xong, trước khi Phương Tiến Tài tạm biệt hai người Tần Phú Hữu bọn họ, đột nhiên liền nói một câu ý vị không rõ này. Trao đổi ánh mắt hiểu rõ mà không nói ra với Tần Phú Hữu, hắn mới mang theo vợ con rời khỏi.

"Đứa nhỏ nhà bọn họ theo họ mẹ sao?" Giang Trúc Tâm ngồi ở trên ghế sau, sau khi ôm lấy Tráng Tráng bò lên người cậu xong, mới hỏi Tần Phú Hữu như thế. Tài xế cũng ngay lúc này liền lái xe, mọi người chuẩn bị cùng nhau về nhà.

"Đúng vậy." Tần Phú Hữu xoa xoa đầu Giang Trúc Tâm, thấy Tráng Tráng ngoan ngoãn mà nhìn chằm chằm bọn họ, cũng đưa tay ấn ở trên đầu Tráng Tráng xoa xoa hai cái, "Bên chỗ anh Tiến Tài cũng không giống với Tần gia chúng ta vậy, là con một."

Tần Phú Hữu không nói quá rõ ràng, nhưng những lời này đã khiến Giang Trúc Tâm não bổ ra một đống lớn cốt truyện hào môn tranh chấp, anh em bất hoà, mà sự thật thật ra so với Giang Trúc Tâm tưởng tượng còn thêm phiền toái không ít.

Phương Tiến Tài tự dựa vào mình làm sạch sẽ sự nghiệp, nhưng không đại diện những anh chị em kia cũng có bản lĩnh kia. Bọn họ đã không có bản lĩnh, lại vẫn tham lam như cũ. Trong đó có không ít mâu thuẫn không thể nói với người ngoài, Hạ Lam Phong theo họ mẹ, cũng là vì để Hạ Lam Phong tránh đi một ít tai nạn.

Khoảng thời gian trước Hạ Uyển Nhi và Phương Tiến Tài không ở bên cạnh Hạ Lam Phong, cũng là vì giải quyết những việc này. Tuy không thể nói là hoàn toàn giải quyết hết những người có ác ý kia, nhưng dù sao cũng không cần phải rời xa con của mình.

"Con cũng là con một nè." Tráng Tráng nghe không hiểu hàm nghĩa Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đang đối thoại, nhưng bé biết cái gì là con một, vì thế liền nhấc tay lên tiếng.

"Đúng rồi, Tráng Tráng cũng là mầm độc đinh của Tần gia nhà chúng ta đó ~" Tần Phú Hữu cũng không hề nói đến những đề tài trầm trọng đó ở trước mặt Giang Trúc Tâm và Tráng Tráng nữa, "Tráng Tráng, con và bạn học Tiểu Phong làm sao mà quen biết vậy?"

Thật ra ban ngày Tần Phú Hữu nhận được điện thoại của giáo viên, hắn biết hôm nay Tráng Tráng ở nhà trẻ làm chuyện xấu gì...... Nói là chuyện xấu thì cũng không hẳn, chỉ là thật sự quá mức không giống người thường mà thôi, đây chính là Tráng Tráng mà ở nhà nhìn không thấy.

"Là con chủ động làm quen đó!" Tráng Tráng ngay lúc Tần Phú Hữu hỏi vấn đề này xong, liền nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Bỏ qua lúc trước bé là như thế nào nháo đến toàn bộ lớp học hỗn loạn, cũng trong lúc hỗn loạn này mà phát hiện ra Hạ Lam Phong, trực tiếp khoe ra bản thân mình tự hào như thế nào.

"Con còn biết chủ động làm quen sao? Không tệ không tệ." Giang Trúc Tâm chọc chọc khuôn mặt của Tráng Tráng, Tráng Tráng ở nhà rất nhiều thời điểm đều tương đối an tĩnh. Ngay từ đầu Giang Trúc Tâm còn có chút lo lắng Tráng Tráng ở trường học cũng sẽ tiếp tục an tĩnh như vậy, nhưng sau khi nghe bé nói là tự chủ động, thì Giang Trúc Tâm luôn có loại cảm giác Tráng Tráng đã trưởng thành.

Cũng không biết vài thập niên sau này sẽ có bao nhiêu lần có loại cảm giác như vậy nữa.

"Ba ơi, tiếp cận là có ý gì ạ?" Tráng Tráng xoay người ghé vào trên người Giang Trúc Tâm, tay nhỏ của bé nắm lấy quần áo của Giang Trúc Tâm, mở to mắt to, tò mò hỏi.

"Chính là bắt chuyện cùng với người không quen biết đó." Giang Trúc Tâm ôm chắc Tráng Tráng, nhẹ giọng nói. Cậu cảm giác được trong quá trình Tráng Tráng trưởng thành, thì mình có thể nói là càng ngày càng ôn nhu.

Tráng Tráng gật gật đầu, còn nói: "Ba ơi, hôm nay con học được một từ từ chỗ Tiểu Phong á."

Giang Trúc Tâm: "Là từ gì nha?"

Tráng Tráng: "Con học được từ tùy tiện, Tiểu Phong nói ý là cái gì cũng được."

"Vậy con cảm thấy mình sẽ dùng đến "tùy tiện" này không?" Tần Phú Hữu giơ tay nhẹ nhàng túm túm tay nhỏ của Tráng Tráng đang nắm lấy quần áo của Giang Trúc Tâm, "Buông ba con ra đi, ngồi không ra ngồi gì hết."

"Không!" Tráng Tráng đem Giang Trúc Tâm ôm chặt hơn nữa, "Daddy luôn cướp mất ba ba, không thể!"

"Tần Vạn Quán, ngồi yên." Tần Phú Hữu cười tủm tỉm lặp lại, tuy rằng hắn đang cười, nhưng từ thái độ rõ ràng là đang nói cho Tráng Tráng biết hắn cũng không phải đang nói giỡn.

Tráng Tráng dừng hai giây, sau đó không tình nguyện mà xuống khỏi người Giang Trúc Tâm. Giang Trúc Tâm nhướng mày, cũng không phản bác lại bất cứ điều gì với Tần Phú Hữu. Cậu chỉ ngay lúc Tráng Tráng ngồi yên xong, thì liền sửa sang lại một chút quần áo đã bị nhăn lại của Tráng Tráng.

Sau khi Tráng Tráng ngượng ngùng một chút xong, ngay lúc Tần Phú Hữu dùng ngón tay chải đầu cho bé rất nhanh liền hoãn lại cảm xúc bất an bởi vì loại nghiêm khắc trong bông có kim kia của Tần Phú Hữu, thấy bé lại lần nữa có tinh thần, Giang Trúc Tâm mới mở miệng: "Tối nay Tráng Tráng muốn ăn gì nè?"

Nếu là đổi lại là Tráng Tráng trước kia, có lẽ sẽ chính xác kể ra mấy thứ mình thích, ba ba thích, daddy thích, ông bà nội cũng thích. Nhưng mà cuối cùng thì bé chỉ dịch dịch mông, nghẹn một lát mới buột miệng thốt ra món ăn, nói:

"Gì cũng được!"

Không đợi bé đắc ý cuối cùng cũng dùng được từ mới, thì Tần Phú Hữu mang theo ý cười nói: "Từ này con có thể biết, nhưng mà phải ít dùng, có biết không?"

"...... Vì sao vậy ạ?" Tráng Tráng mờ mịt nhìn về phía Tần Phú Hữu.

"Từ gì cũng được này, thật ra sẽ gây khó xử cho người hỏi, bởi vì bọn họ không biết con có phải thật sự cái gì cũng được hay không. Vừa rồi lúc ba ba hỏi con, không phải con đã có đáp án sao? Lúc con có đáp án thì liền nói, không được gì cũng được. Cho dù con có thật sự lựa chọn gì cũng được, thì con cũng có thể trả lời đối phương rằng: Chọn cái mà bạn thích. Chuyển lại quyền lựa chọn mà người khác cho con về lại người đó, con hiểu không?"

"Ò......" Thật ra Tráng Tráng không thật sự hiểu hết lời của Tần Phú Hữu, Tần Phú Hữu cũng không miễn cưỡng Tráng Tráng thật sự hiểu "Tôn trọng" mà hắn muốn nó. Dù sao những ngày tháng sau này của người một nhà bọn họ, hẳn là sẽ đều tự thể nghiệm việc dạy dỗ Tráng Tráng.

Giang Trúc Tâm thật ra lại rất vừa lòng trạng thái hiện tại của Tráng Tráng, quả nhiên để Tráng Tráng đi nhà trẻ sớm một chút là lựa chọn chính xác. Trước kia lúc ở nhà, Tráng Tráng cũng không có cơ hội tiếp xúc với sự vật khác, tất cả những thứ mà bé được tiếp xúc đều là người nhà cho phép. Vẫn nên thả Tráng Tráng ra ngoài, để bé tự mình chủ động sinh ra lòng hiếu kỳ đối thế giới này thì tốt hơn một chút, như vậy thì Tráng Tráng mới có thể từ từ biết được cái gì gọi là cuộc sống.

Trẻ con chính là kho báu trên thế giới này.