Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 596: Em sẽ là đôi mắt của anh (6)




Không cần do dự nữa rồi, cũng không cần rối rắm, lại càng không muốn cho mình tuyệt vọng và hỗn loạn trong vấn đề lựa chọn hay từ chối.

Trái tim của Lăng Mạt Mạt một lần lại một lần cảnh cáo mình, sau đó cả người liền dần dần yên tĩnh lại.

Hồi lâu, cô mới cong cong môi, cười cười, hướng về phía người đàn ông đang ôm mình, nhỏ giọng nói: "Thầy, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là đôi mắt của anh."

Lý Tình Thâm chỉ là ôm cô, đáy lòng cũng vô cùng phiền muộn.

Anh bây giờ, thật ra thì cũng không khác biệt gì với phế nhân, đơn giản nhất ăn, mặc, ở, đi cũng không thể tự mình giải quyết, so với trước kia, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Nếu hỏi có hối hận không, thế nhưng anh lại là tuyệt không hối hận.

Chỉ là mấy ngày nay, vẫn luôn đang do dự một chuyện, đó chính là, làm giải phẫu hay là không làm giải phẩu.

Chú Tần Thích đã nói, giải phẫu có nguy hiểm rất lớn, không làm kịp sẽ bị mất mạng, đời này kiếp này, có lẽ anh cùng cô cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ nữa.

Nhưng không làm, anh chính là một người mù, ở cạnh cô cũng chỉ là ràng buộc.

Hiện nay, nghe được lời nói ôn nhuyễn của cô lời, đáy lòng không phải là không vui sướng, vui sướng đi qua, càng nhiều hơn là sự do dự.

Máu bầm không khuếch tán, thời gian lâu dài, có thể tạo thành tổn thương thị giác vĩnh viễn, cho nên, anh nhất định phải đưa ra quyết định.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Sau đêm hôm đó, tâm tình của Lý Tình Thâm là thật đã khá nhiều.

Không giống như lúc trước, cố ý giả vờ bình tĩnh.

Tai nạn xe cộ lần này, trừ đôi mắt thì những vết thương khác của Lý Tình Thâm đã sớm tốt lắm.

Lăng Mạt Mạt sợ Lý Tình Thâm vùi mình ở trong phòng bệnh buồn bực, mỗi ngày đều tìm rất nhiều tin tức bát quái, chuyện dân chúng lý thú nói cho Lý Tình Thâm nghe.

Lý Tình Thâm thật ra thì đối với chuyện này không có hứng thú quá lớn, nhưng mỗi lần Lăng Mạt Mạt nói anh đều chuyên chú vễnh tai nghe.

Thanh âm của cô ngọt ngào, giọng điệu vừa phải, nghe rất thoải mái.

Vậy mà, cũng có khi Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại di động bấm tìm loạn xạ, lại cũng không có tin tức gì tốt, quay đầu, thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời thật đẹp, Lăng Mạt Mạt nghẹo đầu nhìn chòng chọc thật lâu, trong lúc bất chợt ý tưởng lóe lên, liền hướng về phía Lý Tình Thâm đề nghị: "Thầy, hôm nay thời tiết bên ngoài rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?"

Kể từ sau khi Lý Tình Thâm mù, anh rất ít đi ra ngoài, bây giờ nghe Lăng Mạt Mạt nói như vậy, vẻ mặt ngưng hạ xuống, vẫn gật đầu, nói: "Được."

Lăng Mạt Mạt thấy anh đồng ý, liền lập tức tìm một bộ quần áo sạch sẽ, giúp Lý Tình Thâm mặc vào, sau đó đưa anh vào toilet, mở vòi nước rửa mặt cho Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt đưa lên khăn lông giúp anh lau mặt.

Lý Tình Thâm rất cao, để cho tiện cho cô lau, anh hơi cong người, đưa mặt kề gần về phía cô, vừa vặn song song cùng gương mặt của Lăng Mạt Mạt.

Gương mặt tuấn dật của người đàn ông đang được cô lau bằng khăn lông, như ẩn như hiện, gần trong gang tấc, Lăng Mạt Mạt không tự chủ được nhìn có chút nhập thần, động tác thừa thải rất nhiều.

Lý Tình Thâm không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm giác, về sau, anh phát hiện cô gái không có bất kỳ động tác gì, chỉ là khăn lông dính vào má trái của mình, không nhúc nhích, không nhịn được lên tiếng, hỏi thăm: "Xong chưa?"