Lăng Mạt Mạt rất uất ức.
Nếu như cô sớm biết Lý Tình Thâm là Enson, cô cũng không phải khổ sở một thời gian dài như vậy, còn làm hại bọn họ bỏ lỡ một năm ở bên nhau!
Lý Tình Thâm lần nữa tiến tới bên người Lăng Mạt Mạt, vươn tay, bế cô vào trong lòng, trong giọng nói nhàn nhạt mang theo chút dịu dàng khó phát hiện: “Anh không có đùa giỡn em, khi đó anh vừa trở về nước, liền có một cô gái xâm nhập vào phòng của anh, lập tức tắt đèn phòng tắm của anh, sau đó đẩy cửa xông vào, anh lấy đồ đập còn chưa nói, lại bị em cầm giày cao gót không nói lời nào mà đánh”
Lăng Mạt Mạt nghe Lý Tình Thâm nhất đến chuyện xảy ra lần đầu tiên ở “Hoàng Cung”, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được hơi đỏ lên, nhưng vẫn bĩu môi, một bộ dáng không chịu tha thứ cho Lý tình Thâm!
Nhưng Lý tình Thâm cảm thấy cô gái tức giận, lại có một phong thái rất đáng yêu, khó trách người ta lại nói, trong mắt người yêu là Tây thi.
“Sau khi em đi rồi, anh thấy được đôi giày kia, cũng biết là em, vì vậy liền phái người bắt em trở lại, nghĩ dùng thân phận của Lý Tình Thâm gặp em, lại sợ em lúng túng, nên anh liền”
Lý Tình Thâm nói tới đây, Lăng Mạt Mạt cũng cảm nhận được anh muốn nói gì, nhất thời cuối đầu, cong môi, không nói gì.
Lý Tình Thâm lại có thể nhìn ra được Lăng Mạt Mạt đã không còn tức giận, liền nắm bả vai của cô, nghiêng đầu, gặm cắn vành tai cô.
Đáy lòng nghĩ, rốt cuôc cũng đến lúc mây mờ trăng tỏ rồi, nhưng mà cẩn thận nhìn lại, thời gian dài đằng đẳng này quả thật rất giày vò!
Nếu như không phải anh kiên trì, có lẽ vào giờ phút này bọn họ cũng khó mà đi đến được với nhau.
Lăng Mạt Mạt vùi trong lồng ngực của Lý Tình Thâm, đáy lòng cũng trở thành một mảnh ấm ấp, cô cảm thấy mình vừa hạnh phúc lại vừa ngọt ngào, cô không nhịn được quay đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt thâm thúy của Lý tình Thâm.
Cô không nói gì.
Anh cũng không lên tiếng.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Có tình ý triền miên chậm rãi tràn ngập khắp phòng.
Khóe môi Lăng Mạt Mạt không nhịn được khẽ cong lên, mới vừa rồi còn không có cảm giác quá lớn, bây giờ biết hết chân tướng, cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy hình như tất cả đều hợp tình lý.
Khó trách Enson có thể dễ dàng như trở bàn tay để thần thoại, truyền thuyết bất diệc trong làng giả trí, trở thành thầy của cô.
Phải biết có rất nhiều ca sĩ trong công ty tốn rất nhiều tiền bạc, chỉ mong gặp được mặt thần thoại một lần, cũng bị thần thoại trực tiếp cự tuyệt, nhưng cố tình bởi vì Enson, anh chịu thu cô làm đồ đệ.
Quan trọng hơn là, cô từng nhìn thấy bóng lưng của Enson, muôn vạn ánh đèn chiếu vào bóng lưng đó, đẹp đến làm người ta ngưng thở, hôm nay nghĩ đến, khí thế đó gần giống với bóng dáng Lý Tình Thâm khi dựa vào cửa sổ.
Khó trách khi cô gởi wechat cho Enson, lơ đãng châm chọc một vài người, cuối cùng chuyện đó sẽ phát sinh bên ngoài, có lúc cô tưởng Enson thần thông quảng đại, không gì không làm được, thì ra anh là một người đàn ông lợi hại, chính là Lý Tình Thâm!
Còn có cả đêm hôm ấy, cô sốt cao không giảm, vậy mà Lý Tình Thâm lại tới nhà của cô.