Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 147: Cô ấy thật muốn nhảy sao?




Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn Cố Tình một lúc, mới mỉm cười nói: "Không nên hỏi đàn ông như vậy, phụ nữ sẽ bị tổn thương."

Cố Tình nhìn Tô Thụy Kỳ bật cười nói: "Đáp án của anh sẽ làm em bị thương sao?"

Tô Thụy Kỳ tay nâng ly rượu, xoay người nhìn về phía mặt biển tối tăm phía trước, yên lặng không lên tiếng.

Cố Tình cầm ly rượu, dựa vào lan can, hơi ngửa người ra sau, đáng yêunghiêng đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mắt một mí lại lóe lên, hỏi: "Anhchán ghét em sao?"

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nắm cánh tay Cố Tình, bật cười nói:"Cô phải cẩn thận một chút, té xuống cũng không phải là chuyện đùa đâu,đây không phải là du thuyền bình thường, đây chính là tàu chở khách chạy định kỳ, nếu là trước kia, nó có thể chở người đi từ quốc gia này đếnquốc gia khác."

Cố Tình lại nhìn Tô Thụy Kỳ, cười nói: "Giống như Tektronix?"

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Cố Tình, dịu dàng nói: "Dường như cô rất ưa thích tác phẩm kinh điển nước ngoài?"

"Em chỉ đi nước ngoài học một chút, cho nên sớm tiếp xúc với văn hóanước ngoài." Cố Tình được Tô Thụy Kỳ nâng đở, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm u tối, nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Hả?" Tô Thụy Kỳ không hiểu nhìn Cố Tình, mỉm cười hỏi: "Cái gì thế nào?"

Cố Tình vẫn nhìn bầu trời đêm, nói: "Tektronix!"

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ chuyện này, chỉ cười cười, cùng với cô tựa vào trênlan can, nói: "Quan điểm của đàn ông chúng tôi xem một tác phẩm, có thểkhông giống với quan điểm của các cô gái, cho nên. . . . . . Không biếtthảo luận có thể cho ra kết quả gì hay không."

"Anh cảm thấy Ruth thật muốn nhảy xuống du thuyền sao?" Cố Tình hỏi.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Chắc là không phải."

"Em rất thích cách mà cô ấy bày tỏ, cho nên cô ấy chiếm được tình yêu,cũng sẽ được sống lại." Cố Tình mỉm cười nói xong, lại nghiêng mặt nhìnTô Thụy Kỳ, cũng rất tao nhã và đẹp trai, hơi thở của anh luôn tản ratừng chút, tự nhiên mê người. Cô nhìn anh, sâu kín nói: "Nghe nói, trước kia anh là một bác sĩ thần kinh rất nổi tiếng?"

Nhắc đến quá khứ của Tô Thụy Kỳ, hai tròng mắt anh khẽ chớp.

Cố Tình nhìn anh, sau đó nghiêm trang nói: "Thật ra em có chút ghét bácsĩ! Lúc em đi học ở Anh quốc, có lần bị sốt đến bệnh viện xem bệnh, cómột bác sĩ người Đức rất đẹp trai, mượn cớ xem bệnh cho em, sau đó đè em lên tường, cường hôn em!"

Tô Thụy Kỳ có chút căng thẳng quay đầu nhìn Cố Tình, nói: "Có thật không?"

Cố Tình rất nghiêm túc nhìn nét mặt anh hơi căng thẳng và không thể tin, giống như bác sĩ tuyệt đối sẽ không làm như vậy, lúc đầu cô còn giả bộ, sau đó phốc một tiếng, không nhịn được ngửa đầu ha ha ha cười to nói:"Giả!"

Tô Thụy Kỳ nhìn người này, cuối cùng cũng không nhịn được, quay đầu, phì cười nói: "Tại sao có thể có cô gái bướng bỉnh như vậy?"

"Em nói với anh nha, em có rất nhiều rất nhiều bản lãnh kể chuyện, em kể cho anh nghe!" Cố Tình lập tức xoay người hưng phấn, nhìn về phía TôThụy Kỳ, ho khan hai tiếng, cố nén lại nói: "Một con nai già, nó đi tớiđi lui, càng chạy càng nhanh, cuối cùng nó biến thành xa lộ cao tốc! Haha ha ha ha!"

Tô Thụy Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Cố Tình tay che miệng cười khanh khách vô cùng vui vẻ, rất nhập tâm, anh nhìn chăm chú, cuối cùng anh lại bậtcười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

"Anh không cảm thấy rất buồn cười sao? Em cảm thấy rất buồn cười a!" Cố Tình rất vui vẻ bật cười.

Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, nhìn về phía cô gái ngây thơ, lại không nhịnđược bật cười, nhìn ly rượu trong tay của cô nói: "Cô uống xong rượu đỏ, tôi đi đổi ly cho cô."

"Cám ơn. Em muốn uống Red Lady!" Cố Tình nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng không có chút khách sáo đưa qua ly rượu.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười đang cầm hai ly rượu rỗng, lên boong thuyền, đi vềphía quầy bar lộ thiên mà bartender đang biểu diễn, đặt xuống hai lykhông, bưng lên một ly Red Lady, vừa muốn xoay người đi khỏi, liền nghecó một bartender nói: "Khả Hinh lên thuyền chưa?"

"Lên thuyền rồi! Nói cô ấy mau đi ký danh sách rượu đỏ, nếu không, saukhi Laurence tiên sinh trở về, chúng ta phải đến Khách sạn Á Châu ký,rất phiền toái."

"Được."

Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, nghe những lời này, hai mắt khẽ chớp.

Đường Khả Hinh cầm bộ đàm đi theo phương hướng chỉ định, vào bên trongnhà kho, đi tới trung tâm kiểm tra, sau đó giao ra thẻ nhân viên củamình, sau khi đặc cảnh và Bảo vệ kiểm tra xong, lại trải qua thẩm traviên đưa tư liệu của mình vào máy vi tính, sau đó để cho một con chó đốm thật to, thật khỏe đi một vòng xung quanh mình, làm cho trong lòng KhảHinh có chút sợ hãi, đặc cảnh giao trả lại thẻ nhân viên cho Khả Hinh.

Khả Hinh nhận lấy thẻ nhân viên, sau đó đi vào bên trong nhà kho, lậptức thấy rất nhiều đồng nghiệp, mặc các loại đồng phục, đang bận rộn dichuyển rượu, thậm chí còn có bartender thùng thùng thùng đi xuống, chạyvào một cánh cửa nhỏ, nhanh chóng lấy ra một chai rượu màu hồng, lạithùng thùng thùng lên trên, mà ở giữa kho rượu, bày một chiếc chuông cực lớn, Khả Hinh đang suy nghĩ xem nó dùng để làm gì, đột nhiên nhìn thấychiếc chuông màu vàng buộc chiếc nơ con bướm đỏ thẫm, chiếc chuông vanglên, đồng nghiệp khác nhận được, lập tức đi vào một cánh cửa nhỏ, cuốicùng nhanh chóng đem ra một cái hộp đựng rượu đã ướp lạnh lớn bằng bàntay, đặt ở bên trong thang máy nhỏ, đinh một tiếng, thang máy nhanhchóng đi lên trên.

Đường Khả Hinh nhìn tất cả đồng nghiệp, mọi người đều bận rộn, một sốngười đem cánh hoa Violet, cẩn thận tỉa từng lá, đặt ở trong một mâmthủy tinh, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, còn nhìn thấy đồng nghiệptay cầm hóa đơn, đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Quầy bar boong thuyền, cần370 ly, kho rượu chỉ còn có 72 ly. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhìn cảnh tượng trước mắt, cô đột nhiên hiểu rõ lời củacha nói: "Trên thế giới này, mỗi con người sống đều phụ thuộc lẫn nhau,thật ra khách sạn là một nơi để cho người ta phát huy tài năng cao nhất. Mỗi nhân viên đều có trách nhiệm với cương vị của mình, đó là bày tỏ sự chân thành đối với khách, hơn nữa còn thể hiện năng lực của mình. Chỉcần có nơi thể hiện, đều là vĩ đại. Cho nên cha rất yêu công việc củacha, cám ơn Khách sạn Á Châu đã cho cha một nền tảng, thể hiện bản thânmình"

Hai tròng mắt của cô đỏ bừng nhìn mọi chuyện trước mặt, trong lòng cóchút chua xót, có chút kích động, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, dựa theophương hướng đã được hướng dẫn, đi vào bên trong kho, vội vàng đi tớicầu thang xoắn ốc, thấy hai nhân viên phục vụ, vừa bận bịu ôm các loạiôm gối, vừa xách khăn trải bàn màu tím đậm, nhanh chóng đi lên, vừa đivừa nghe bộ đàm: "Khách bên sòng bạc, không cẩn thận làm đổ rượu trênbàn số bảy, số tám! Nhanh phái hai nhân viên đi theo tôi, Mau!"

"Vâng!" Hai nữ đồng nghiệp mặc đồng phục màu trắng lập tức buông xuống việc trong tay, đi theo quản lý lên trên!

Đường Khả Hinh hơi mỉm cười đi lên cầu thang, trong lòng suy nghĩTektronix đã từng mô tả cuộc sống của những con người dưới đáy xã hội,hôm nay thế kỷ thay đổi, loài người ngày càng tiến bộ, cô đi qua gần bốn tầng nhà kho, rốt cuộc nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng nhạc dudương, còn có tiếng cười nói của du khách, tâm trạng của cô không khỏiphấn chấn, đôi tay nhẹ vịn ở cạnh cửa, chậm rãi đẩy ra, ngay sau đó mộtluồng ánh đèn pha lê rực rỡ phóng đến, một hành lang thật dài màu vàng,phủ lên thảm đỏ thêu hoa hiện ra ở trước mặt của mình, hai mắt của cô mở to, có chút hưng phấn vui vẻ mỉm cười, bước chân hơi có cảm giác kíchđộng, bước lên tấm thảm màu tím đậm, vô cùng hồn nhiên nói: "Tương laitôi kết hôn, tôi nhất định phải dùng thảm màu tím, đi về phía ngườichứng hôn."

Đường Khả Hinh không khỏi vui vẻ, bước chân có chút nhẹ nhàng đi về phía trước, khi cô đi hết hành lang dài màu vàng, kinh ngạc nhìn thấy sòngbạc nhỏ ở trước mặt, tập trung khách trong và ngoài nước, bọn họ tuânthủ quy tắc trên thuyền, chỉ chơi vui vẻ là chính, mọi người đều ngồi ởbàn quay, hoặc bàn dài màu xanh lá cây, lấy ra tiền cắc đặt cược, thậmchí ở chỗ này, cô nhìn thấy quản lý Trần Mạn Hồng, dẫn hai người đồngnghiệp, bưng qua vài ly Kê Vĩ Tửu, bước nhanh tới bên cạnh một ngườikhách tóc vàng mặc âu phục màu trắng, đặt rượu xuống, đôi tay nắm lại,mời khách dùng.

Không biết vì sao, Khả Hinh nhìn thấy Trần Mạn Hồng rất vui vẻ là tronglòng cô thật yên tĩnh, cô không nhịn được nở nụ cười, nhưng không cóquấy rầy Trần Mạn Hồng, mà xoay người đi về phía cầu thang màu vàng bêncạnh sòng bạc, đi lên một tầng nữa liền nhìn thấy đại sảnh trên thuyềnthật tráng lệ giống như khách sạn trên mặt đất, mà phòng sảnh tiệc caocấp nhất trên thuyền ở đại sảnh lầu năm, cầu thang lên cửa lớn có mườimấy tên đặc cảnh, nghiêm trang đứng ở trước cửa, xử lý chuyện xảy ra bất cứ lúc nào, đài phun nước hình cầu trước cánh cửa thủy tinh khổng lồ,đang xoay tròn, trong đầu cô thoáng qua kí ức, giống như khi còn bé,mình mặc váy nhỏ màu hồng, được người cha cao lớn dắt vào một nơi có quả cầu nước thủy tinh rất hoa lệ, khi đó, có rất nhiều người vỗ tay đónchào cha. . . . . .

Cô sâu kín nhìn chỗ đó một lúc lâu, hơi tỉnh thần, tâm trạng thoải máimột cách khó hiểu, xoay người, khóe miệng không nhịn được giơ lên, ngẩng đầu nhìn hai cánh cửa thuỷ tinh màu tím đậm đối diện đối mình, nơi nàychính là kho rượu, bên trong là bậc thầy mà mình vẫn thật sùng bái,Laurence! Ông ấy vẫn là một bậc thầy rượu đỏ mà mình cực kỳ khát vọngđược đến gần ở trong cuộc đời.

Trong lòng không khỏi sôi trào.

Hai mắt Đường Khả Hinh ươn ướt, đột nhiên có chút xúc động cúi đầu, cầmdanh sách rượu đỏ nho nhỏ và một cây bút máy màu đen mình đã chuẩn bị,cô mở bút máy, dùng đầu ngọn bút nhẹ nhàng vạch trên mu bàn tay củamình, hai mắt đỏ bừng nhìn đường vẽ màu đen, chờ một lúc nữa, Laurencetiên sinh sẽ ký tên trên danh sách rượu đỏ, cô vẫn mong ông ta ký tên.

Khả Hinh nặng nề thở ra một hơi, chậm rãi đi tới trước hai cánh cửa, lấy dũng khí, đẩy ra! !

"Ầm!" Một tiếng, một chai rượu đỏ Laffey năm 1982, nện ở trên mặt thảm,miểng thủy tinh và dịch rượu màu đỏ thẫm văng lên tung tóe, cô ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.