*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vào cửa, Trương Đình Nhung liền ẵm bà xã bắt đầu đánh giá chung quanh. Căn phòng rộng rãi rất đơn giản, cửa sổ cạnh ban công có thể nhìn ra sân sau cùng với toàn bộ cảnh đẹp ở xung quanh, rất phù hợp với ấn tượng ban đầu của Trương Đình Nhung về Ôn Nhiễm.
Thế nhưng, cái giường lớn xốc xếch ở giữa phòng lại không quá hợp với căn phòng, gần như là chỉ cần vừa liếc mắt qua một cái Trương Đình Nhung đã bắt gặp ngay cái áo bị mất tích một cách thần bí của mình, lúc này nó đang bị ném ở đầu giường với tình trạng nhăn nhúm, hoàn toàn là một bộ dáng đã bị chà đạp thê thảm.
"À —— thì ra là ở đây!" Trương Đình Nhung cười híp mắt nhìn bà xã đang ở trong lòng mình, quả nhiên em ấy đã xấu hổ đến mức muốn vùi đầu vào nách mình luôn rồi.
Trương Đình Nhung cẩn thận thả bà xã của mình xuống giường, lúc động đến chăn, một cây gậy mát xa màu xanh nhạt lăn ra ngoài, bên trên chằng chịt chấm nhỏ, vừa nhìn liền biết có thể khiến cho người khác chảy dâm dịch giàn giụa rồi.
Sau đó, anh liền nhìn thấy dưới chăn là cả đống gậy mát xa với đủ kích cỡ màu sắc và chức năng khác nhau, còn có vài viên khiêu đản màu hồng và một lượng lớn thuốc bôi trơn nữa.
"Ha ha, bà xã gom góp được không ít thứ tốt nha!" Trương Đình Nhung cầm lấy cây gậy mát xa màu đen thô nhất, cọ cọ vào khóe môi của Ôn Nhiễm, sau đó trong nháy mắt Ôn Nhiễm thả lỏng, anh nhẹ nhàng cắm vào trong miệng của y, thưởng thức hình ảnh đẹp tuyệt vời khi cái miệng nhỏ nhắn bị một cây gậy mát xa lớn như vậy đùa bỡn.
"Nào, nói cho ông xã nghe xem bình thường em tự chơi thế nào?" Anh rút cây gậy mát xa ra khỏi miệng Ôn Nhiễm, khóe môi nhếch lên ý cười trêu đùa.
....
Im lặng một lúc lâu, rốt cục Ôn Nhiễm cũng buông tha cho việc chống cự, nghiêng đầu sang một bên, y cố ý không nhìn vào ánh mắt của A Nhung, đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Chính là, chính là một bên ngửi mùi của A Nhung một bên dùng cái kia... cắm, cắm vào mông."
Trương Đình Nhung tưởng tượng ra cảnh tượng hương diễm đó, chỉ cảm thấy máu mũi muốn chảy ra tới nơi. Anh cố nén cảm giác nhột nhột trong mũi, tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy bà xã thích nhất món nào trong đống đồ chơi này đây?"
"Ừm, ừm... Cái màu đen kia." Bởi vì nó giống với chỗ đó của A Nhung nhất, Ôn Nhiễm nghĩ thầm, thế nhưng lại không dám nói ra.
Giữa lúc Trương Đình Nhung chuẩn bị trêu đùa Ôn Nhiễm thêm vài câu nữa, trong lúc lơ đãng tầm mắt xoẹt qua một cái khung hình trên tủ đầu giường, thuận tay cầm lên xem thử, anh có hơi sửng sốt, thoáng cái ánh mắt liền trở nên nhu hòa.
Bởi vì trên hình chính là cảnh anh đang ngậm điếu thuốc cà lơ phất phơ làm việc, trái tim vốn đã mềm mại vì bà xã không khỏi muốn tan ra luôn.
Bà xã yêu mình dè dặt như vậy, không có gì có thể càng khiến cho Trương Đình Nhung cảm động hơn. Anh đứng dậy ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu hôn Ôn Nhiễm.
Tại sao, bảo bối của anh luôn có ma lực mạnh như vậy, khiến anh cảm thấy lúc đã yêu em ấy yêu đến không chịu được rồi lại còn có thể yêu nhiều thêm một chút nữa.
Ôn Nhiễm mở mắt ra nhìn động tác của anh, đột nhiên lại nhớ tới một câu thơ như vậy: Lòng ta có mãnh hổ, tinh tế ngửi tường vi. Nghĩ nghĩ, Ôn Nhiễm cũng nở nụ cười.
Hai người đều chìm đắm trong nụ cười của đối phương, say mê đến không có cách nào tự kiềm chế được, bọn họ khẽ trao đổi nước bọt trong miệng nhau, lúc môi lưỡi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt.
Trương Đình Nhung vươn hai ngón tay ra, đưa về phía hậu huyệt mềm mại của Ôn Nhiễm, đè trúng ngay vị trí của tuyến tiền liệt, sau đó đầu cũng cúi xuống, ngậm tiểu côn thịt của Ôn Nhiễm vào. Miệng vừa bắt đầu hoạt động thì ngón tay cũng phối hợp xoa chỗ nhạy cảm cùng với tần suất mút của miệng. Dưới sự hầu hạ ôn nhu đến mức tận cùng của A Nhung, Ôn Nhiễm thoải thoải mái mái bắn vào miệng anh.
Trương Đình Nhung nuốt sạch sữa của bà xã, cuối cùng còn chép chép miệng: "Ừm, bà xã ngọt quá!"
Ôn Nhiễm vội muốn dùng thân hồi báo A Nhung, thế nhưng lại bị Trương Đình Nhung ngăn cản.
"Tiểu huyệt của bà xã đã bị ông xã làm đến sưng lên rồi, nếu làm tiếp nữa sẽ không có cách nào ngồi làm việc được đâu."
"Đã vậy chúng ta còn chưa ăn sáng nữa, coi chừng cơ thể nhỏ bé của em ngất xỉu đấy!"
Ôn Nhiễm trừng anh: "Mới không có đâu!"
Trương Đình Nhung cúi đầu, dán trán vào trán của y: "Trước đây ông xã không có hoàn thành trách nhiệm, đã để cho bà xã khó chịu như vậy. Sau này nhất định ông xã sẽ thỏa mãn bà xã, ông xã sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của bà xã."
Ôn Nhiễm nhìn vào mắt anh, đột nhiên nhếch môi: "Thực sự đáp ứng toàn bộ yêu cầu à."
Trương Đình Nhung trịnh trọng gật đầu.
"Vậy, vậy đưa quần lót của anh cho em đi, em không cần cái áo kia nữa."
......
......
...
...
Rốt cục, dưới ánh mắt trông mong của Ôn Nhiễm, Trương Đình Nhung đành phải cắn răng đáp ứng.
Thế là, trưa hôm đó, anh chỉ mặc một cái quần duy nhất trở về xưởng, cũng chân chính trải nghiệm cái cảm giác gọi là gió lùa vào mông thiệt mát.
Còn Ôn tiểu thụ của chúng ta thì đang ngồi trong phòng làm việc, lấy cái quần nhỏ của A Nhung từ trong ngăn kéo ra, cười đầy vui vẻ: Tuy rằng A Nhung làm y rất thoải mái, thế nhưng mới đêm đầu tiên đã học được nhiều trò đa dạng lăn qua lăn lại y khóc nhiều lần như vậy vẫn khiến y cảm thấy rất khó chịu, cho đi về với cặp mông trần đã là trừng phạt rất nhẹ rồi, lần sau liền cho quỳ bàn giặt đồ, hừ!
"Ai, Ngô Tử, chú nói xem thế này là sao? Từ hôm qua đến giờ không thấy bóng dáng Nhung Tử thì thôi, tại sao đến cả Tiểu Vương cũng mất tăm vậy hả? Vương Minh gầy như cây cột ấy, thân thể không bằng Nhung Tử, lỡ như gặp phải bọn cướp bóc liền tiêu tùng!" Lưu Đại Hải ở trong xưởng gấp vô cùng.
Ngô Việt lau mồ hôi trên mặt, đậy cái nắp máy cuối cùng lại. "Đúng là rất kỳ quái, có khi nào Vương Minh đi ra ngoài tìm Nhung ca không?"
"Tìm tìm hai người đều mất tích luôn!" Lưu Đại Hải vô cùng buồn bực, "Để anh đi hỏi xưởng trưởng, chú đoán xem cậu ta sẽ nói thế nào?"
Ngô Việt mỉm cười, bắt chước giọng điệu vô cùng bình tĩnh của xưởng trưởng: "Không sao đâu, cứ chờ đi, cho dù có là mất tích cũng phải đợi 48 tiếng mới lập án nha!"
Lưu Đại Hải vỗ đùi: "Thằng quỷ nhỏ, chú nói chuẩn quá, thế nào xưởng trưởng cũng sẽ nói y vậy thôi!"
Ngô Việt túm Lưu Đại Hải lại: "Được rồi, Lưu ca, đừng xoắn xuýt nữa, hai người bọn họ đã là người lớn rồi, còn có thể bị ăn được sao, đi, hai ta đi ăn cơm trưa thôi. Em nghe nói đường đối diện mới mở một tiệm mì, mì và thịt băm đều hết xảy! Em dẫn anh đi, hai anh em mình liền kêu rượu nè thịt nè, hạ hạ hỏa....."
"Lúc mấy tên nhóc đó về nhất định phải giáo huấn bọn nó một trận mới được!"
Lưu Đại Hải hùng hùng hổ hổ rồi cũng đi cùng Ngô Việt. Trước khi đi anh ta kéo cửa tiệm sửa chữa xuống, do khép hờ nên nếu Vương Minh và Trương Đình Nhung trở về chỉ cần đẩy nhẹ liền có thể mở ra được rồi.
Khi hai người bọn họ vừa mới đi chưa được 10 phút, Vương Minh liền say say xỉn xỉn trở về, nếu nhìn kỹ liền có thể phát hiện ra dáng đi của cậu ta có hơi kỳ quái, cứ như giữa hai chân đang kẹp một quả trứng gà vậy.
Chậm rãi chui vào ổ nhỏ của mình ở sân sau xưởng sữa chửa, Vương Minh nằm lỳ ở trên giường, hận hận đấm vài cái.
"Ngốc bức, vô liêm sỉ, vương bát đản! Mắt chó của ông bị mù rồi!" Vương Minh buồn bực mắng. Một tên đàn ông nhìn thành thành thật thật, đã vậy mình còn cứu hắn, vậy mà, vậy mà..... lại dám cường mình.
................
Nói tới đêm qua, Vương Minh đi bộ cả tiếng đồng hồ tới trước cửa Bóng Đêm, thật vất vả thổi phồng dũng khí đi đến gần một 1 có vóc người cũng không tệ lắm, kết quả sau khi bị đưa vào phòng ở trên lầu 2 liền thấy trên giường có một tiểu nam hài đang nằm chổng mông, muốn bao nhiêu tao liền có bấy nhiêu tao.
"Anh thích song phi, đêm nay nhất định sẽ làm cho hai cưng thích tới mức kêu ba ba!" Nam nhân kia vuốt eo của Vương Minh, ghé vào tai cậu nói đầy đáng khinh.
Lạm —— giao ——
Hai chữ này hiện ra trong đầu Vương Minh, nhất thời cậu liền cảm thấy buồn nôn, bị người như vậy thao, ai biết đến mai có thể nhiễm bệnh gì không à, cho dù cậu đã đói khát thật lâu cũng không tới nông nỗi bụng đói ăn quàng đâu nhé.
Đẩy tên 1 kia ra, Vương Minh nhân cơ hội chạy ra ngoài, chui ra khỏi Bóng Đêm như một con cá chạch, cảm thấy vừa xúi quẩy vừa tức giận. Đốt điếu thuốc chuẩn bị nhìn sao trời văn nghệ một hồi, thuận tiện cảm khái khoảng cách giữa mình và một công tốt xa vời tựa như 2 ngôi sao. Kết quả vừa mới ngẩng đầu lên, mợ nó, trời tối đen, đến cả ánh trăng đều nhìn không thấy.
Đi vòng quanh không mục đích, kết quả liền đi tới một mảnh đất hoang phía sau Bóng Đêm. Vốn dĩ chỗ đó có rất nhiều đống đá vụn, lại có cỏ dại mọc tràn lan, sau này được ông chủ sửa sang lại, xây thêm hàng rào chung quanh, liền đổi thành một bãi đỗ xe giản dị.
Hiện tại đã hơn 1h, xe đậu ở đây cũng không nhiều, Vương Minh ngồi xổm trong sân sau hút xong một điếu thuốc, đứng dậy, phủi mông một cái, chuẩn bị rời đi.
Trong lúc cậu xoay người, đột nhiên nghe thấy một tiếng trầm đục.
Vương Minh sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn bốn phía. Mười mấy giây sau, lại là một tiếng binh ——. Vương Minh đi về phía trước vài bước, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, vào lúc tiếng đó phát ra lần thứ ba, cuối cùng Vương Minh cũng xác định được nơi phát ra âm thanh đó.
Là một chiếc xe nằm trong góc phía nam của bãi đỗ xe, đậu ở một vị trí rất bí mật, nếu không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không phát hiện ra. Vương Minh đến gần chiếc xe kia, lại là một tiếng va chạm.
Trong cốp sau có người! Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vương Minh.
Trong nháy mắt, rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu Vương Minh, mấy cảnh kinh điển trong phim hình sự lướt qua trước mặt cậu.
Binh ——
Vương Minh bắt đầu xoắn xuýt, chõ mõm vào chuyện của người khác thường sẽ không gặp được chuyện gì tốt! Mình có nên lặng lẽ rời đi không ta!
Thế nhưng trong nháy mắt cậu xoay người, bên trong lại phát ra một tiếng va chạm lớn hơn nữa, khiến cho bước chân của Vương Minh khựng lại.
Vương Minh thở dài, cứ đi như vậy đảm bảo buổi tối cậu sẽ ngủ không ngon. Để ngủ ngon giấc, mình đành phải nhúng tay vào chuyện của người khác thôi, cái người bị trói kia khẳng định giá trị bản thân cũng không thấp, nói không chừng còn có thể kiếm chút chỗ tốt nữa ấy chứ.
Trước tiên là kiểm tra chiếc xe này, phát hiện là một chiếc xe cà tàng còn không bằng cả Tianjin FAW, đến cả còi chống trộm cũng không có. Có thể là để không làm cho người khác chú ý đi, Vương Minh thầm nghĩ, đúng lúc giúp cậu giảm bớt không ít chuyện.
Chỉ thấy cậu móc một cây vít nhỏ từ trong túi quần ra, đây là bệnh nghề nghiệp của cậu, đi đâu cũng đem theo cái cây giúp mình kiếm cơm này. Phần cán của cây vít có quấn một cọng sắt nhỏ, Vương Minh rút nó ra, kéo thẳng. Ngồi xổm xuống cắm cọng sắt vào trong ổ khóa, vặn vặn vài cái, chợt nghe một tiếng rắc.
Nuốt nước miếng một cái, Vương Minh mở cốp xe lên, một cặp mắt hữu thần sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Bên trong là một người đàn ông, vóc dáng nhìn qua rất cao, bị cuộn lại thành một tư thế không được tự nhiên nhét ở trong cốp xe. Trên người quấn vài vòng dây, đã sắp cột anh ta thành cái bánh chưng luôn rồi, trong miệng cũng bị nhét cái gì đó vào, khiến cho anh ta hoàn toàn không có cách nào phát ra âm thanh được. Tuy rằng không nhìn rõ được tướng mạo, nhưng Vương Minh có cảm giác chắc là người này rất đẹp trai.
Lôi cái đống bị nhét trong miệng của anh ta ra ngoài, Vương Minh nhỏ giọng hỏi: "Anh bị người xấu bắt cóc hả? Tôi đi ngang qua đây, nghe được động tĩnh nên mới tới."
Ánh mắt của người ở bên trong có hơi hoang mang, qua một lúc lâu, anh ta mới nói câu: "Cứu tôi ra ngoài, sẽ hậu tạ thỏa đáng." Giọng nói có chút suy yếu, Vương Minh đoán là anh ta đã bị chuốc thuốc rồi.
Không biết có phải là ảo giác của cậu không, nhưng Vương Minh cứ cảm thấy hình như mình từng nghe qua giọng nói của người này rồi, nhưng qua nửa ngày cậu vẫn không nhớ ra được, Vương Minh cũng không xoắn xuýt nữa, cứu người ra mới là chuyện quan trọng nhất. Phải mất một lúc lâu Vương Minh mới cởi được sợi dây quấn ở trên người anh ta, sau đó đỡ người đàn ông ra khỏi cốp xe.
Không bị bóng của cốp xe che, Vương Minh mới nhìn rõ được tướng mạo của người này, sau đó cậu liền ngẩn ra. Ngũ quan thâm thúy cứ như được điêu khắc, tuấn mỹ chịu không nổi. Hơn nữa còn cao hơn cậu cả một khúc, từ bắp thịt trên cánh tay trần trụi liền biết nhất định vóc người anh có thể khiến cho hầu hết đàn ông trên đời này cảm thấy xấu hổ rồi.
Đột nhiên Vương Minh nảy ra một suy nghĩ: Không lấy tiền nữa, anh đẹp trai anh trả thù lao bằng thịt của anh có được không vậy!
Sau khi đối phương nhìn rõ cậu, anh sửng sốt một chút, thế nhưng rất nhanh liền bị che giấu mất.
"Ừm, ừm hiện tại làm sao đây?" Để che giấu sự bối rối của mình, Vương Minh vuốt mũi hỏi.
"Xin hãy đưa tôi đến khách sạn Ức Hoàng."
Khách sạn Ức Hoàng? Đó chính là khách sạn cấp năm sao, gần như là nơi xa hoa nhất ở thành phố nhỏ này của bọn họ đó.
"Anh có tiền không?"
"?"
Vương Minh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Trên người tôi không có bao nhiêu tiền cả, đoán chừng không có cách nào giúp anh đặt một phòng ở đó được."
Nam nhân nhếch môi một cái không dễ nhận ra: "Không sao, cho tôi mượn điện thoại một chút đi."
Vương Minh đưa cho anh, thấy người đàn ông xoay người sang chỗ khác gọi điện thoại, đột nhiên cậu cảm thấy tay có hơi ngứa, thế là Vương Minh liền chạy tới trước chiếc xe kia, mở cả cốp trước ra.
Chờ đến khi người đàn ông xoay người lại liền thấy Vương Minh đang dán vào xe bận bận rộn rộn. Nhìn bộ dáng cậu tặc hề hề phá banh chiếc xe kia, thoáng cái ánh mắt anh trở nên nhu hòa không gì sánh được.
So với lần trước gặp em ấy, thực sự là không hề thay đổi chút nào mà!
Vương Minh chạy trở về, nam nhân làm bộ lơ đãng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Hì, phá vài cọng dây, làm cho xe của hắn ta không khởi động được thôi. Không thôi chút nữa bị đuổi kịp thì biết làm thế nào?" Nói rồi Vương Minh nắm lấy tay của nam nhân, "Bây giờ anh vẫn còn yếu lắm, để tôi đỡ anh đi. Hiện tại không bắt được xe, bất quá đi từ đây tới Ức Hoàng cùng lắm chỉ nửa tiếng thôi...."
Nam nhân chấp nhận sự giúp đỡ của Vương Minh, còn cố ý dựa nửa người vào người cậu nữa.
Vương Minh cắn răng nhẫn nại, loại anh đẹp trai lộ ra mặt yếu đuối trong lúc vô thức thế này, thật sự khiến cho cậu rất không có sức chống cự á.
Sau đó, hai người liền đi tới khách sạn.
Sau đó, nam nhân liền lấy lý do mong được cậu chăm sóc dẫn cậu vào phòng.
.......
Sau đó nữa, hai người bọn họ liền lăn giường.
Vương Minh nằm trên giường nhỏ than thở, rốt cuộc là thần triển khai như thế nào mới có thể tạo nên bắt đầu và kết thúc trớt quớt như vậy chứ hả!
Tên khốn kia đâm cho đằng sau của cậu không khác gì bị trĩ, kết quả sáng sớm liền —— biến —— mất ——. Lẽ nào đây là rút chim vô tình trong truyền thuyết!!!
Bất quá, nói gì thì nói, món đồ chơi của tên kia thực sự là vừa to vừa dài, trên bụng có 8 khối cơ không khác gì cậu đã tưởng tượng, động liên tục y như mô tơ vậy. Tuy rằng lần đầu đau muốn chết, thế nhưng lúc sau nam nhân tìm được tuyến tiền liệt của cậu rồi liền khiến cậu thoải mái đến mức sắp bay lên trời, thực sự đã kêu ca ca ba ba loạn cả lên.
Thế nhưng, cho dù có như vậy cũng không được a! Mình có phản kháng cũng không được a!
Phi phi phi, sao cứ nghĩ đến cái tên phạm tội cưỡng gian kia vậy chứ! Vương Minh hung hăng đập vào đầu mình một cái.
Cậu giơ ngón giữa lên trần nhà: Mẹ nó, đồ vô liêm sỉ, đừng để ta gặp lại mi!!!