[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 2 - Chương 99




Khi Ron trở lại hầm, Tom đã ngủ, Harry cũng nhắm mắt nhưng Ron biết anh tỉnh.

“Để hắn chạy thoát.” Ron ngồi một bên, nói khẽ.

Harry vẫn nhắm mắt mở to ra, “Mắt Tử Xà là một ưu thế rất lớn, để hắn chạy cũng không có gì kỳ lạ.”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

“Không tồi,” Harry muốn giật giật tay, nhưng tay anh bị Tom nắm chặt, anh biết nếu không phải quá mệt mỏi thì Tom sẽ ngủ rất tỉnh, nên anh không giật tay nữa, “Mình không cảm nhận được mảnh hồn chết.”

“Cậu…” Ron nhìn Tom ngủ, y ngồi trên ghế, cầm tay Harry, nằm cạnh Harry ngủ rất sâu, “Nói cho y những gì rồi?”

“Những gì cần thì đều nói,” Harry nhìn Ron, trong mắt ánh lên vẻ xin lỗi, “Ron… mình…”

“Mình luôn ủng hộ cậu, bạn à.” Ron cười nói, “Mình tin Hermione cũng sẽ rất vui.”

Harry nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Tom ngủ say, trong mắt ánh lên sự hiền hòa.



Vì sự cố nên Thi đấu Tam Pháp thuật được tổ chức vào một ngày khác, do nghỉ hè sắp đến, họ chỉ có một ngày để chuẩn bị mê cung, trước khi nghỉ hè thì phải có người giành chiến thắng.

Bài thi lại bắt đầu, Harry ngồi trên chổi, nhìn Tom ở dưới hành động. Dù không có Nagini thì Tom cũng nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh trong mê cung.

Ba giờ sáng, Harry nhìn Tom đi vào lễ đường, nâng lên cúp vô địch. Tất cả mọi người đang chúc mừng y giành chiến thắng, mà Tom lấy được cúp, nghiêng đầu nhìn Harry đang ngồi trên chổi cạnh cửa, đôi mắt luôn lạnh nhạt có vẻ lo lắng.

Ngày hôm sau, trường học chính thức nghỉ hè. Phần thưởng cho Thi đấu Tam Pháp thuật được trao vào bữa tiệc ngày hôm sau, Dumbledore tổng kết điểm cuối năm học, ngạc nhiên nhận ra Slytherin và Gryffindor lại bằng điểm nhau.

“Được rồi, Gryffindor lại một lần nữa cùng Slytherin giành được Cúp Nhà.” Harry nghe có người đang nói trong góc, không khỏi mỉm cười.

Ở không gian của anh, hiện tượng này tuyệt đối không thể xuất hiện, hai nhà cạnh tranh kịch liệt, thậm chí có thể đến mức không chết không ngừng, rõ ràng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi nhưng cũng đã biết bài xích và căm thù.

Không ngờ trường hợp mà Harry cảm thấy mình không thể nào gặp lại là một chuyện đã quen ở Hogwarts. Anh nhớ rõ, năm học trước là Ravenclaw giành Cúp Nhà.

Harry cảm thấy anh thích Hogwarts như thế này, giữa các nhà thi thoảng sẽ có xung đột, thi thoảng sẽ có mâu thuẫn, nhưng họ vẫn trưởng thành trong cạnh tranh, không giống như lúc anh tới trường, thành kiến giữa các nhà đã vô cùng nghiêm trọng.

Tuy anh muốn ở lại với Tom, nhưng có lẽ khi gặp Hermione lần nữa anh có thể đưa ra lời đề nghị của mình chăng.

Học trò năm bảy tốt nghiệp, trường học cho phép tối nay mọi người được tự do bay nhảy.

Tom đi cạnh Harry, vươn tay về phía anh. Mà phía sau Tom, là các phù thủy nhỏ sắp tốt nghiệp đang khiêu vũ.

Harry hiểu được ý Tom, nghĩ nghĩ, anh đặt tay mình lên. Tom đã sớm cao hơn anh, nhưng khi hai người tới gần nhau như thế anh mới nhận ra chênh lệch chiều cao thật sự khiến anh cảm thấy áp lực.

Vì Tom và Harry cùng xuất hiện, người chung quanh ngừng lại. Tuy ở quá khứ không phải không có giáo sư và học trò cùng khiêu vũ trên bữa tiệc tốt nghiệp nhưng thái độ hai người kia lại rất thân mật.

Hai người trong sân nhảy, một hiền hòa một lạnh nhạt, trong hai năm nay rất nhiều người đều có thể nhìn ra họ rất thân thiết, nhìn ra tình cảm của họ rất tốt, nhất là khi Harry đồng ý trở thành giáo sư chỉ đạo của Tom, ngoài thời gian giáo sư Harry ra ngoài thì hai người vẫn như hình với bóng.

Vì vậy, khi Riddle tốt nghiệp thì hai người nhảy một điệu ấm áp kỳ thật cũng không có gì kỳ lạ đúng không? Chỉ là vì sao không khí giữa hai người lại khiến người ta cảm thấy… ái muội vậy nhỉ?

“Tôi biết mà.” Grindelwald ngồi cạnh Dumbledore, nhìn phía dưới khẽ cười nói.

“Cậu đã sớm biết?” Dumbledore nghiêng đầu nhìn về phía Grindelwald.

“Nhóc con kia giống với tôi, Al,” Grindelwald nói, “Tôi có thể biết cậu ta đang suy nghĩ gì một cách dễ dàng.” Nếu như nói Al là người có thể đè nén sức mạnh hắc ám trong lòng ông thì người có thể ngăn cản sự điên cuồng của thiếu niên kia, chắc chỉ có một người thôi nhỉ?

Giữa sân nhảy, Tom dẫn Harry chậm rãi khiêu vũ.

“Vì sao tôi lại nhảy bước nữ…” Anh gần như bị Tom dẫn theo, vốn anh không quen khiêu vũ, dạ hội vào năm tư hồi ấy gần như đã phải lấy mạng anh mới khiến anh không có sai lầm, mà giờ nếu không phải Tom dẫn anh theo thì anh tin mình chắc chắn sẽ có chuyện.

Nhưng, không biết khiêu vũ không có nghĩa là anh không phân biệt được bước nhảy, Tom người kia, rõ ràng là đang dẫn anh nhảy bước nữ!

“Có lẽ… là vấn đề chiều cao?” Tom cười khẽ nói bên tai Harry.

“Chết đi!” Harry nhe răng trợn mắt với y, “Không được cười chiều cao của tôi!”

“Tôi có cười đâu.” Tom cười nói, “Harry à… tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“… Hừ…” Harry quay đầu sang chỗ khác, quyết định không để ý tới y.

Tom nhìn động tác trẻ con của Harry, cười khẽ không nói.

Harry đúng là Gryffindor, dù đã trải qua chiến tranh, dù Harry đã hơn 20 tuổi, nhưng hiện tại Harry nhìn cũng không khác gì so với học trò chưa tốt nghiệp cả? Cũng biết cười biết giận, xúc động thì hấp tấp, một câu có thể đả kích anh, bỏ vẻ bề ngoài bị trói buộc bởi chiến tranh ra, Harry anh ấy… là một người rực rỡ.

“Harry… tôi rất vui.” Một người rực rỡ như vậy, rốt cuộc đã bị y nắm trong tay, không ai có thể giành với y.

Harry nhìn y, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên không biết đã đi vào lòng mình lúc nào.

“Ngay từ đầu, tôi rất do dự, thế giới này có rất nhiều điểm giống với thế giới tôi,” Harry nhìn mọi người phía sau qua vai Tom, “Tôi lo lắng nếu tôi tham gia, tương lai thế giới này sẽ thế nào, rồi về sau tôi phát hiện tôi không đành lòng, tôi không đành lòng nhìn những người đó đi theo con đường tôi biết, nên tôi chỉ có thể ra tay.”

Dù anh cũng từng lo Hermione sẽ mắng anh trách anh, nhưng anh vẫn không hy vọng thế giới hòa bình hơn này lại hủy diệt. “Draco thường nói tôi là số lao lực, luôn coi mọi thứ là trách nhiệm của mình, nhưng đây là thói quen rồi.”

“Tom, ngay từ đầu, thật ra tôi không phân biệt được cậu và Voldemort, hai người đều có cùng thời thơ ấu, có cùng tương lai, nhưng tôi muốn thử… để cậu thoát khỏi lời nguyền Voldemort.”

Nhưng không ngờ, trong quá trình này anh càng ngày càng bị y thu hút, lúc trước khi Tom đặt tình cảm của họ lên mặt bàn, anh hoàn toàn có thể dùng lý do “thầy không thích trò” để từ chối, đó là cách nhanh nhất hiệu quả nhất. Nhưng anh chỉ trầm mặc không nói. Không biết từ lúc nào, anh đã sớm bị y thu hút…

“Tôi rất vui, Harry.” Tiếng nhạc ngừng lại, họ dừng chân, Tom chậm rãi tới gần Harry, trong tầm mắt giật mình của mọi người, hôn nhẹ đôi môi anh.

Harry nghe được tiếng hít sâu của người chung quanh, thậm chí còn nghe thấy tiếng vỡ chén trên bàn giáo sư. Nhưng sau khi ngạc nhiên, anh nghe thấy có người vỗ tay, còn có một ít tiếng huýt sáo – không cần nghĩ Harry cũng biết chắc chắn là cái đám nhóc Gryffindor e sợ thiên hạ không loạn kia rồi.

“Ôi, trời ạ!” Slughorn giật mình nhìn hai người ôm hôn trong sân nhảy, vừa nãy tiếng chén vỡ Harry nghe thấy là do ông tạo ra, “Họ…”

“Người trẻ tuổi mà…” Dumbledore bên cạnh cười khẽ cảm thán.

“Từ lúc nào họ đến với nhau? Chẳng lẽ vì điều này nên lúc trước Tom mới có thể kiên trì yêu cầu Harry làm giáo sư chỉ đạo của mình?”

Nói thật… là vì để có thể theo đuổi được mới có thể yêu cầu Harry làm giáo sư chỉ đạo của y… giáo sư Slughorn đáng thương, ông chỉ nghĩ được vậy, chỉ có thể cảm thán sự cố chấp của Slytherin mà thôi.

11 giờ, lễ đường yên lặng, vì ngày mai nghỉ hè, nên trường học chấp nhận giờ giới nghiêm đêm nay lùi tới 11 giờ.

Tom đi theo Harry vào hầm. Bắt đầu từ lúc Harry gặp chuyện không may, Tom gần như chưa về phòng ngủ của mình.

“Ngày mai đi rồi, không đi thu dọn đồ mình muốn mang đi sao?” Harry nhìn Tom đi theo anh vào hầm, kỳ lạ hỏi.

“Không sao, ngày mai lấy cũng được, phần lớn đồ đạc đều được gia tinh hỗ trợ.” Tom khẽ nói.

“Đêm nay cậu uống rượu…” Harry dừng một chút, lập tức thoải mái mỉm cười, “Được rồi, cậu tốt nghiệp, uống ít rượu cũng không sao, tôi còn nhớ sau khi nhận bằng tốt nghiệp chuyện đầu tiên Ron làm chính là đi Hogsmeader uống ly Whiskey mà cậu ấy vẫn luôn muốn thử, rồi bị khiêng về.”

“Cậu đang kể lại chuyện xấu của mình à.” Ron tỏ vẻ mình cực kỳ không đồng ý, nhưng nghĩ đến quá khứ đen kia thật sự khiến anh hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn quyết định đóng thật mạnh cánh cửa phòng mình.

Harry lắc lắc đầu.

“Anh nên ngủ rồi.” Tom dắt Harry, “Pháp lực anh vẫn còn đang trong trạng thái bị đè nén.”

Vì áp chế mảnh hồn chết mà Harry gần như tàn nhẫn áp chế tốc độ khôi phục pháp lực, hiện tại pháp lực của anh căn bản không bằng một nửa thời kỳ mạnh nhất.

Tom quan tâm, Harry cũng không phải không biết, anh nắm tay Tom, “Được.”

Từ khi Harry gặp chuyện, Tom ở bên cạnh anh, dù sau này Harry tỉnh lại Tom cũng không về phòng ngủ, hai ngày nay y đều ngủ cùng giường với Harry.

12 giờ đêm, Hogwarts yên lặng.

0 giờ trôi qua, một ngày mới, rốt cuộc bắt đầu…