[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 3 - Chương 138




Có thể nói, Hermione và Draco bị nhốt ở thế giới này. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn họ không thể rời đi. Không gian không thể mở ra một cách tùy ý, nếu không lúc trước họ sẽ mất nhiều công sức để Harry và Ron trở về như vậy. Rồi lại vì một sự cố để Ron trở lại, Hermione nhanh chóng chấp nhận. May mắn là họ đã tính toán trước có thể có sự cố nên họ đã sớm chuẩn bị.

Ron đi theo Moody, theo cách nói của anh là muốn làm rõ lòng mình. Kết nối không gian không biết sẽ được mở ra khi nào, mà còn không biết còn có thể mở bao nhiêu lần, anh muốn làm rõ tâm trạng trước khi Hermione rời đi, như vậy lúc Hermione rời đi, anh có thể trực tiếp nói với Hermione là mình muốn đi cùng hay ở lại. Dù là Hermione hay là Harry, đều ủng hộ sự lựa chọn của anh.

Chuyện này thật sự cần phải suy nghĩ kỹ, Harry đã lựa chọn ở lại đây, nhưng cũng không có nghĩa anh ủng hộ bạn thân đi theo con đường của mình. Vì thế anh hy vọng Ron có thể cân nhắc thật tốt, ít nhất lúc gặp khó khăn trong tương lai sẽ không hối hận.

Gần đây Draco đều ở trong nhà. May mắn anh không phải là Gryffindor hiếu động, cả ngày ở nhà cũng không khó chịu. Tin tức từ bên Tom, gia tộc Malfoy dừng điều tra về anh, nhưng tất cả mọi người cho rằng điều đó không đơn giản.

Ngay từ đầu gióng trống khua chiêng giờ lại yên lặng và nghỉ ngơi, thời gian quá ngắn, ngắn đến mức dù hiện tại Draco không rõ quyền lực của gia tộc Malfoy nhưng cũng biết thời gian ngắn này không đủ để gia tộc Malfoy từ bỏ. Trong lúc mơ hồ, Draco nghĩ tới điều gì nhưng anh thà cho rằng mình chỉ suy nghĩ miên man.

Ngược lại Hermione thường xuyên đến thế giới Muggle, dù sao thế giới này thu hút cô hơn, cô khát vọng cảm nhận được lịch sử từ thế giới ấy, cảm nhận tất cả.

Tháng 12, thời tiết rất lạnh.

Harry không thích thời tiết lạnh như vậy, gió tuyết lạnh lẽo có thể ngăn anh chơi Quidditch, dù ở trường cũng không ngoại lệ. Vốn định xin vào đội quốc gia lại tạm hoãn.

Gần đây anh thường xuyên ở nhà, cầm một quyển sách, pha một ly hồng trà. Anh không thích nghệ thuật pha trà, chỉ biết uống sạch một ngụm, luôn bị Draco khinh bỉ.

Nửa tháng trôi qua trong bầu không khí nhàn nhã mà khẩn trương.

Harry vẫn luôn nhớ chiếc nhẫn trong phòng làm việc của Tom, chỉ tiếc từ ngày đó anh không còn thấy nó nữa. Lúc ấy anh chỉ hủy diệt những thứ có thể trở thành Trường Sinh Linh Giá mà anh biết, lại không tìm được nhẫn, hoặc là anh đã quên đi chiếc nhẫn kia. Rồi mới nhớ tới ngay khi nhìn thấy nó, chiếc nhẫn kia đã ở trong tay Tom từ khi Tom giết Morfin, năm đó dù anh có cẩn thận đi tìm thì cũng không tìm được.

Cách nhiều năm, nhẫn lại xuất hiện trước mặt anh, mà còn tràn ngập pháp thuật hắc ám, Harry xác định, Tom chắc chắn đang dùng pháp thuật hắc ám nuôi dưỡng nó, thậm chí để nó ở phòng làm việc vào ngày hôm đó chỉ là ngoài ý muốn. Dạo này Harry không tìm thấy nó nữa, dù là lúc Tom trở về.

Nhẫn đã được chuyển đến nơi khác. Nghĩ vậy, Harry nhíu mày. Anh cảm thấy mục đích của Tom không đơn giản, cảm thấy Tom như đang lừa anh làm gì đó.

Harry rất nhạy cảm, sự nhạy bén đó đã giúp anh qua rất nhiều lần. Nhưng Harry muốn mình nên tin Tom. Có lẽ Tom đang bận bên Tử thần Thực tử, dù sao Tom biết mình không muốn quản bên Tử thần Thực tử.

Harry muốn thuyết phục mình bình tĩnh lại, bản thân anh cũng không biết vì sao gần đây mình lại buồn bực như vậy. Luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, cảm thấy mình có vấn đề.

Harry nói với Hermione.

Hermione rất lo cho anh, thậm chí lo lắng anh bị Trường Sinh Linh Giá ảnh hưởng nên mới thế. Nhưng hiển nhiên, Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry không có dấu hiệu hồi phục.

“Cũng có thể ý thức nó đang ảnh hưởng tới anh.” Winter đứng một bên, nhìn Harry rồi chợt lên tiếng, “Như một người đang ngủ sẽ nói mê, chỉ sợ nó chỉ vô thức ảnh hưởng tới anh, nên dù anh muốn điều tra cũng chỉ biết nó chưa thức tỉnh mà thôi.”

Lời của ông được Hermione coi trọng. Giống như năm đó Lời nguyền Chết chóc của Voldemort không giết Harry mà lại khiến Harry biết xà ngữ, có lẽ tình huống hiện tại cũng là do Trường Sinh Linh Giá đang vô thức ảnh hưởng, rất có thể là vậy.

“Harry, gần đây cậu nên chú ý tới bản thân, không ổn thì phải nói cho chúng mình ngay.” Hermione hơi căng thẳng, trong mắt cô, Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry như một quả bom hẹn giờ, một khi nổ tung thì Harry sẽ bị thương.

Harry gật đầu, tỏ vẻ mình nghe lời Hermione. Bên này là Trường Sinh Linh Giá không đuổi đi được, sớm hay muộn cũng có một ngày anh kéo nó ra, trút giận hết rồi mới giết nó. Nó đã tra tấn anh quá lâu.



Đồng thời, khi mà Harry và Hermione, Winter tiếp tục nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá thì Tom tìm được nguyên liệu y cần.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, không ai biết Tom định làm gì. Dù là Mulciber và Abraxas hỗ trợ chuẩn bị cũng không có cơ hội biết chuyện này.

Abraxas đoán ra, việc Tom định làm không đơn giản. Vì thế cậu sáng suốt không nói gì, mà rời khỏi sau khi giúp Tom chuẩn bị đồ cần thiết. Tuy cậu rất muốn hỏi ra miệng nghi hoặc mình chôn giấu mấy ngày nay, nhưng cậu thấy Tom rất vội. Vì thế cậu không nói gì.

Tom bảo mọi người rời đi, ếm một loạt thần chú xung quanh. Không ai có thể phá được phòng hộ y thiết lập, dù là Harry cũng phải nghiên cứu rất lâu. Hơn nữa Harry không thể nào bỗng nhiên chạy tới, trước đó y đã nói với Harry là vì có việc bận nên đến tối mới có thể trở về.

Harry quá nhạy cảm, nhất là sau khi nguyên tố pháp thuật hắc ám bắt đầu ảnh hưởng tới pháp lực vốn có thì Harry còn mẫn cảm về pháp thuật hắc ám hơn cả phù thủy hắc ám. Vừa mới sử dụng pháp thuật hắc ám cao cấp đã về nhà tuyệt đối không phải ý kiến sáng suốt. Đó cũng là lý do vì sao y lại lựa chọn tiến hành nghiên cứu vào buổi trưa. Chỉ cần hoàn thành vào giữa trưa, vậy khi y về nhà vào buổi tối sẽ bình thường, Harry sẽ không nhận ra điều gì.

Mọi thứ chuẩn bị xong, y chỉ cần điều chế nó thành một vạc độc dược, rồi sử dụng thần chú… Nó rất giống với chuẩn bị cho Trường Sinh Linh Giá, trước đó y cho rằng phải giết người mới có thể chế tác Trường Sinh Linh Giá, nhưng sau này y phát hiện còn một cách khác. Năm đó ở Rừng Cấm y định thử một lần, không ngờ bị Harry phát hiện.

Cách nhiều năm, y lại thử lần nữa, chẳng qua lúc này đây, so với lần trước, kế hoạch của y hoàn thiện hơn nhiều, ít nhất y biết những điểm cần tránh trong đó, mà nhắc mới nhớ phải cảm ơn Harry đã cắt ngang y, nếu y thành công thì chỉ sợ không chỉ linh hồn còn một nửa, mà sinh mệnh cũng phải mất một nửa.

Chẳng qua hiện tại y tin tưởng, nếu y có thể thành công, vậy có lẽ y có thể nói với Harry, y không phân tách Trường Sinh Linh Giá mà cải thiện dựa vào Trường Sinh Linh Giá. Nói như vậy, chắc Harry không thể than phiền gì đúng không?

Tom nhìn độc dược trong vạc, chậm rãi gợi lên khóe miệng. Y chắc… sẽ thành công?

Nhưng càng vào lúc này y càng cần tập trung. Vì thế y giấu đi mọi cảm xúc, chỉ chú ý từng thay đổi trong đó. Cuối cùng, y cầm nhẫn đọc thần chú với nó.

Nhẫn phát ra luồng khói đen, rồi một ánh sáng màu tối phát ra từ nhẫn, kết nối với độc dược. Nhẫn chậm rãi hấp thụ độc dược, bóng tối bao phủ chiếc nhẫn giờ càng đậm hơn. Đồng thời, nhẫn tách ra một luồng sáng khác, kết nối với trán Tom. Nó chậm rãi hấp thụ pháp lực Tom, mà còn kết nối với linh hồn Tom.

Chỉ cần y có thể thành công… Tom nhìn nhẫn thay đổi, sự hy vọng trong lòng càng lúc càng lớn.

Nhưng ngay khi đó, tiếng nhạc loáng thoáng chợt vang lên. Tiếng nhạc đó có âm điệu nhẹ nhàng, thậm chí Tom có thể cảm giác trong mơ hồ có pháp thuật đang ảnh hưởng tới y.

Có người ở gần đó? Nhưng không thể nào, y đã ếm thần chú ở quanh đây, không ai có thể phát hiện mới đúng. Tom nhíu mày.

Nhưng lúc này y không thể mất tập trung, kết nối của nhẫn đã tiến hành đến giờ phút cuối cùng. Tom ổn định cảm xúc.

Nhưng tiếng nhạc đó vẫn quanh quẩn bên tai y. Tâm trạng Tom bị rối, tiếng nhạc nhẹ đó có pha lẫn pháp thuật, làm phiền y. Dần dần, thậm chí y không thể đọc đều thần chú. Giống như có cái gì đang đè nén y. Ý thức y dần mơ hồ. Đã lâu rồi không có cảm giác này, giống như có cái gì đi vào óc y, muốn khống chế y vậy.

Hô hấp của Tom dần nặng nề. Rồi y cố gắng đọc xong thần chú cuối cùng, nhưng thần chú này lại ra sớm ba phút so với kế hoạch. Trong áp lực đó, nhẫn hoàn thành sứ mạng của nó, nhưng Tom cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình như đang cháy lên. Cảm giác quen thuộc này… như cảm giác phân tách linh hồn lúc trước.

Tom thấy mệt mỏi, nhưng không khống chế được ý thức, để mặc bóng tối bao phủ. Vì đang ở trong phạm vi an toàn mình thiết trí, ý thức y thả lỏng đầu tiên.

Bên kia, cạnh hộp nhạc đang phát ra tiếng, có người chợt độn thổ, rồi vươn tay tắt nó đi.

Hắn nhìn nơi trống rỗng đó, nhếch miệng. Dù đối phương ếm thần chú thế nào, hộp nhạc này có pháp thuật, chỉ cần hắn thêm ít pháp lực thì tiếng nhạc sẽ đi vào bên trong một cách dễ dàng. Chỗ sai của y là phòng ngự người khác xâm nhập, với âm thanh, cũng chỉ dùng thần chú tĩnh âm bình thường.

Thật đáng tiếc… Tiếng nhạc này còn chưa đủ để giết y, nhưng theo hắn nghĩ, chắc sẽ làm đối phương bị thương một thời gian.

Hắn sẽ có nhiều thời gian để hành động hơn…