[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 5 - Chương 151




“Harry…” Tom chậm rãi đi tới trước mặt Harry, mím môi nhìn anh.

Abraxas biết họ có rất nhiều điều muốn nói, vì thế ôm Lucius, sau đó bảo người dọn bàn ăn, rồi ôm Lucius đi.

Ron nhìn Abraxas, lại nhìn Harry, sau đó bĩu môi cũng đi theo.

Giữa họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Vì trước đó linh hồn Tom bị thương, sắc mặt rất tái. Trước khi hôn mê y còn nhớ Harry xuất hiện cạnh mình, nhưng khi tỉnh lại lại không thấy Harry đâu, trong lúc cấp bách y mới đi ra khỏi phòng. Nếu mọi thứ đều chỉ là mơ, y nghĩ, dù là y cũng sẽ không chịu đựng được khi Merlin đối xử với y như vậy.

“Tom.” Cuối cùng, Harry lên tiếng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tom. Nhưng dù đã lên tiếng, lại không biết phải nói gì.

Tom chậm rãi ngồi xuống trước mặt Harry, y ôm chặt eo Harry, thật cẩn thận tới gần bụng anh. Y dựa đầu mình lên bụng Harry. Harry có thể cảm nhận được y đang run rẩy.

“Harry…” Y nhắm mắt lại, thở dài nói, “Xin lỗi anh… xin lỗi…”

Harry nhắm mắt lại ngẩng đầu lên. “Tôi cũng có lỗi, tôi không nên không chú ý tới nó.” Anh và Tom đều là đứa trẻ không nhà, nếu đứa trẻ này được sinh ra thì anh sẽ có một gia đình hoàn hảo nhất, thậm chí Harry nghĩ mình có chiều hư nó cũng không sao. Đáng tiếc nó lại không sống sót.

Harry thở dài. Giống như lúc trước anh đã nói với Hermione, trải qua nhiều như vậy, có cái gì anh không thể chấp nhận chứ? Lúc trước anh khóc một trận, cho rằng mình đã có thể tiếp nhận nhưng ngay giây nhìn thấy Tom anh vẫn không kìm được nỗi xót xa. Thái độ với bạn bè và với người yêu khác hẳn nhau, anh có thể khóc lớn trong lòng Draco, nhưng nỗi ấm ức trong lòng lại hợp nói với Tom hơn.

“Tom, con chúng ta chết rồi…” Anh ôm lấy đầu Tom, nức nở nói.

Tom ôm chặt anh. Y biết y có thể an ủi Harry, nói một chút gì đó, nhưng khi Harry kể lại nỗi uất ức của anh, y lại không thể nói ra câu nào. Cuối cùng, y gần như cắn nát môi dưới, mới khàn khàn lên tiếng: “Nó sẽ về…” Y đặt tay lên bụng Harry, trong mắt lóe lên tia bình tĩnh.

Harry không nói, chỉ im lặng ôm Tom. Mấy năm không gặp, cái gọi là oán hận, là sự khó chịu đều được nỗi nhớ bao phủ. Anh nhớ y, muốn gặp y, suy nghĩ này luôn theo anh trong suốt ba năm lưu lạc.

Có người nói thời gian cực kỳ tàn nhẫn, nó có thể xóa sạch đi bất cứ tình cảm và ký ức của bạn về ai đó, sự đau thương và nỗi khổ, nụ cười và nước mắt, theo thời gian trôi qua, nhiều năm sau chợt quay đầu lại, có lẽ bạn sẽ không nhớ nổi sự đau thương hay niềm vui sướng đó là gì. Có lẽ sự rung động ấy vẫn còn ở trong lòng bạn, nhưng đã mơ hồ rồi. Thế nhưng chỉ khi trải qua thời gian, tình cảm sâu đậm hơn, tuyệt đối không ai có thể dao động.

Vài năm nay, Harry đi mỗi nước, quen một số người, hoàn thành từng việc, anh nhớ rất nhiều bạn, cũng quên rất nhiều người qua đường. Rồi sẽ có những người để lại dấu ấn trong cuộc đời bạn, mà có vài người lại càng lúc càng xa. Dù anh gặp được bao nhiêu người, hoàn thành bao nhiêu chuyện thì thứ mà anh nhớ nhất vẫn luôn là cái tên mà Ron viết trong thư.

Ron nói, gần đây có người vẫn luôn ở trong căn nhà sau kết hôn của họ, dù đêm khuya cũng trở về.

Ron nói, gần đây, có người chú ý tới bạn đời Chúa tể Hắc ám không ra mặt, có lẽ vì bị Chúa tể Hắc ám ghét bỏ vì thế nghĩ mọi cách đưa người của mình đến cạnh Chúa tể Hắc ám, nhưng những người đó hoặc bị mất tích, hoặc bị Tom giết chết.

Ron nói Tom chưa từng từ bỏ tìm kiếm anh.

Anh quên rất nhiều chuyện, nhưng trong thư Ron gửi tới, những tin tức liên quan tới Tom thì anh chưa từng quên.

“Harry, về với tôi đi.” Tom nói với anh, “Chúng ta… chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” Y hỏi rất cẩn thận, thậm chí còn ngừng thở.

Nhưng Harry chỉ nhìn y một lúc, lại lắc đầu. “Tom, tôi không chắc.” Harry nói, “Vài năm qua tôi đã nghĩ rất nhiều.” Anh nhìn kỹ gương mặt Tom, “Tôi vẫn ở các nước khác, đi qua rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện, tôi không thể phủ nhận tôi vẫn nhớ cậu, vẫn muốn gặp cậu. Nhưng Tom à, tôi cũng không phải kiểu sẽ không thể sống nếu thiếu cậu.” Harry nói, “Tuy tôi ghét một người, có lúc cũng sợ một người, nhưng không thể không nói, vào rất nhiều thời điểm tôi cũng quen có một người.”

Tom nắm chặt tay Harry, đưa nó tới trước mặt Harry, “Harry, anh xem, đây là nhẫn của chúng ta.” Đây là nhẫn họ đã đeo lúc kết hôn, mang theo lời chứng minh của Albus, họ trở thành bạn đời, trở thành sự tồn tại không thể tách rời, “Nếu anh muốn phủ nhận tôi anh sẽ không giữ nó, anh đã coi nó là một phần cơ thể anh, giống như anh đã coi tôi là một nửa của mình.”

Harry im lặng nhìn nhẫn của mình, không nói. Anh không thể phủ nhận lời Tom nói, nhưng anh cũng không biết mình có thể tiếp tục sống với Tom nữa hay không. Thật lâu sau anh khẽ nói, “Tom, chúng ta có quá nhiều điểm bất đồng.”

“Nếu là vì anh, tôi bằng lòng nhượng bộ.” Tom không hề do dự, “Trong lúc anh không ở đây, tôi đã trải qua rất nhiều, về quyền lợi, về tài phú, về nhiều thứ khác, nhưng Harry à, mọi thứ đó không hề có ý nghĩa nếu thiếu anh.” Một mình đứng trên đỉnh thế giới, quá cô đơn. Y đã từng quen nỗi cô đơn này, nhưng làm sao Merlin có thể tàn nhẫn đến mức đẩy y vào bóng tối khi y cảm nhận được ánh nắng ấm áp chứ? Với bất cứ một ai, điều này quá tàn nhẫn.

Đã quen tia nắng ấm áp, sao lại có thể quay về bóng tối? Những ngày không có Harry, quá cô đơn, cuộc sống cứ phẳng lặng. Những thứ đã quen thuộc, đã thân thiết lại không dám đến gần.

Cuối cùng Harry không đồng ý ngay, nhưng vì Tom bị thương nên anh cũng không có tâm trạng rời khỏi biệt thự Malfoy, anh tạm thời ở lại đây. Khi Abraxas tới Bộ Pháp thuật thì anh giúp chăm sóc Lucius.

Kể cũng lạ, Lucius và Harry lại khá hợp nhau, lúc Harry chăm sóc thì nhóc cũng không quấy, khi vui còn thi thoảng sẽ nở nụ cười. Ngay cả Tom cũng không được vậy, nhìn Harry lại giống ba đỡ đầu Lucius hơn.

Harry đã từng mất một đứa con, dường như anh đã chuyển hết tình yêu thương đứa con lên Lucius, Abraxas không nói gì. Cậu biết, dù giờ phút này Harry đang do dự, nhưng cuối cùng Harry vẫn sẽ tha thứ cho Tom, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Có Harry, Lucius có thể được Harry quý mến cũng không phải là không tốt. Gia tộc Malfoy và Riddle đã cột vào nhau, nếu Harry có thể mang thai tự nhiên thì ngày sau anh và Tom sẽ có người thừa kế của mình, Lucius cần phải bồi dưỡng tình cảm với Harry vào giai đoạn này, một khi Lucius bắt đầu huấn luyện người thừa kế, mà Harry và Tom lại có con thì quan hệ giữa họ có thể xa cách dần. Trước đó Lucius cần phải bồi dưỡng cảm tình với “mẹ đỡ đầu” đã.

Không thể không nói, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê là đạo lý ngàn đời, lúc Harry và Tom còn gặp rắc rối trong tình cảm thì Abraxas đã sớm nhìn ra tương lai của họ, hơn nữa đã sớm vạch tốt con đường cho con mình.

Tuy Harry đang do dự nhưng y rất tận tâm. Tom không biết người kia đang do dự cái gì, có đôi khi tâm tư của một Gryffindor không dễ đoán như vậy.

“Pháp lực trong cơ thể cậu thế nào?” Harry lại giúp Tom kiểm tra cơ thể, dò hỏi.

“Không có vấn đề.” Tom trả lời.

“Vậy xem ra linh hồn cậu đã dung hợp mảnh linh hồn kia rồi.” Harry gật đầu, lúc trước lựa chọn của mình cực kỳ nguy hiểm, nhưng giờ có vẻ như chó ngáp phải ruồi.

“Trán anh…” Tay Tom xoa vết sẹo trên trán Harry, vết sẹo đó nhạt đi nhiều, nếu không phải mấy ngày trước vẫn còn sưng thì chỉ sợ giờ rất khó nhìn ra, “Xin lỗi anh..”

“Là tôi không nói cho cậu.” Anh và Tom đều có bí mật riêng, mà bí mật đó lại chính là đầu sỏ khiến họ phải chia lìa nhiều năm thế này.

“… Giáo sư Dumbledore nói chúng ta đều thiếu sự thẳng thắn.” Quá lo lắng, quá tự tin làm họ tưởng mình giải quyết chuyện của mình, lại chưa hề nghĩ tới, nếu đột nhiên bị phát hiện thì sẽ để lại hậu quả như thế nào.

“Cậu làm sao vậy.” Harry bật cười nhìn Tom, “Hai ngày này đều nói xin lỗi, đây không phải là cậu, Tom à.”

“Tôi đã làm sai quá nhiều.” Tom nắm tay Harry, nhẹ nhàng hôn lên, “Tôi hy vọng có thể kéo được anh, Harry.”

Harry nở nụ cười chua xót, không mở miệng. Chính anh còn không qua được khúc mắc trong lòng, đương nhiên không biết nên đồng ý với Tom thế nào. Khi anh đấu với anh thì không ai khuyên bảo được cả.

Tom ôm anh vào lòng, nhìn do dự chợt lóe trong mắt Harry, nhẹ nhàng thở dài. Nói cho cùng thì là lỗi của y, nếu không phải y làm quá nhiều thì sao Harry còn do dự chứ? Chỉ mong còn kịp, lại có được anh.