[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us Again

Chương 617-




Một lần nữa, tôi không thể tận mắt nhìn thấy hết ký ức  một cách bình thường như cụ Dumbledore và Harry đã làm. Thực ra vẫn có thể nhờ họ kể lại, nhưng chuyện kỳ quái như vậy không thể không để tâm.

Nói ngắn gọn, Tom Riddle đã một mình đến Hẻm Xéo và bắt đầu năm học của mình như bao học sinh khác, trải qua mấy năm học dưới hầm ngầm nhà Slytherin. Và như diễn biễn tôi biết được hồi con ở Phòng Chứa Bí Mật, hắn đã giết một vài người, khám phá ra gốc gác của bản thân và rồi từng bước tiến lên vị trí của ngày hôm nay. Với cùng xuất phát điểm, con người trở thành những bản tính, những vai trò khác nhau, nên người ta mới có câu 'nhân chi sơ, tính bổn thiện'. Chính vì cái sự thức tỉnh cùng sự bài xích của Slytherin nhào nặn hắn thành con người như vậy. Nhưng cũng không có nghĩa là hắn đáng tha thứ. Có lẽ một chút ác độc, một chút tự tôn thừa hưởng từ Marvolo mới khiến hắn tiếp nhận cái xấu nhanh như thế, thậm chí khi còn bé, hắn làm không ít chuyện xấu xa.  Nhất là khi phát hiện có người trùng tên với hắn, hắn không mấy vui vẻ. Điều đó thể hiện rằng hắn không thích bị bình thường hóa, và cũng không muốn trở nên tầm thường.

Cũng cần để ý, Tom thích thu thập chiến lợi phẩm, và cũng thích hoạt động một mình. Từ nhỏ hắn đã trấn lột không ít thứ đồ, dù những thứ đó chẳng giúp hắn nhiều. Sau này có đồng minh thì hắn cũng chỉ coi như công cụ, hoặc tùy tùng. Cụ nói tôi cần ghi nhớ ,và tôi sẽ ghi nhớ.

Từ trong ngăn kéo chảy ra làn khói đen. Nó cuộn tròn, tạo thành khuôn mặt của một con người.

Tôi mở mắt giữa đêm. Đồng hồ trôi êm ru chẳng có tiếng động. Người còn nguyên đồng phục, vì vừa trở về từ văn phòng cụ Dumbledore, vì mệt nên thiếp ngủ luôn. Mẹ nó, đã ngủ thì ngủ hết đến sáng luôn đi, hà cớ gì lại tỉnh dậy giờ này. Đã không ít lần vì tỉnh dậy giữa đêm mà phải thức đến sáng hoặc sang phòng Theodore. Tôi định ôm chăn chạy qua đó, nhưng rồi chợt  cảm thấy, ngăn tủ đó có gì đáng ngờ.

Chẳng có gì đáng ngờ có thể xuất hiện trong tủ tôi cả. Phòng tôi khóa cửa cả ngày, ngăn tủ quần áo cũng ít động đến. Hay là do ảo giác ? Chậc, tôi chẳng bú đá bao giờ. Nhưng trước khi kịp nghĩ đến lần hai, bàn tay tò mò của tôi đã chạm đến ngăn kéo tủ đồ.

Đó là một bộ váy dạ hội đen, cũng chính là bộ duy nhất tôi có. Đây là những thứ đồ còn sót lại từ năm thứ tư-một năm không mấy vui vẻ của tôi. Sau khi bằng cách nào đó mà sống lại, ký ức của tôi bị ảnh hưởng không ít. Ê...sao cái mũ này nhìn thiểu năng vậy ??? Tôi nhớ mang máng, không ít những thứ tôi mặc trong buổi dạ hội nguyền rủa ấy là do tôi tự làm ra, bây giờ nhìn lại thấy gu thẩm mỹ của tôi nó bị đuồi bầu, chẳng biết trong mắt quan khách năm ấy họ nghĩ gì về gu thời trang thảm họa của tôi nữa...

Còn chiếc cúp quán quân chẳng được bất cứ ai trong số tôi, Cedric và Harry giữ cả. Nó được để lại trong phòng truyền thống của trường, rồi cứ ở mãi đó mặc cho bụi bẩn đang nhăm nhe bám vào từng đường kim loại uốn lượn. Cũng vì trường thắng là Hogwarts, chúng tôi lại có đến ba người. Vì thế mà để ai giữ cũng không hợp lý.

Vài món đồ lỉnh kỉnh, hoa khô rơi vãi khắp mặt vải. Tôi lật chúng qua lại một lúc, rồi chợt thấy một cái hộp nhỏ, màu trắng. Nó nằm sâu nhất trong góc tủ, trông như một hộp quà.

Trong đó là...một chai nước hoa hay gì đó. Nhưng nó đã vỡ tan. Chẳng trách dạo gần đây phòng tôi cứ thơm thơm dù chẳng đốt nến hay gắn túi. Đệm giữ chai ươn ướt, có lẽ mới cách đây được gần tuần.

Nhưng cái chính là, tôi đã bỏ rơi ngăn tủ này được hơn một năm rồi. Vì gì mà nó lại vỡ chứ, trong khi bản thân cái hộp đựng nó lại  nằm yên vị như vậy, không hề xê dịch từ lúc ấy. Và nó xuất hiện từ khi nào, vì tôi chẳng hứng thú mấy với mỹ phẩm trang sức, son phấn cũng chỉ có đúng một cây son dưỡng và một cây son màu. Thậm chí đồ dùng chăm sóc da của Blaise còn nhiều hơn của tôi nữa là. Nên thứ này, có lẽ là ai đó tặng-tôi kiểm tra xung quanh hộp xem có tem phiếu hay thư từ gì không.

...Chỉ có hai chữ C.D

...Tôi tồi quá. Đồ anh ấy để lại mà còn làm vỡ được.

Thực ra là tôi tồi từ bé rồi. Chẳng qua đến bây giờ tôi mới nhận ra thôi. Người ta cho nhiều như vậy nhưng không biết đáp lại, rồi nhận ra cũng chẳng thèm sửa. Bởi vậy mới nói nếu làm gì, tôi cũng chỉ nghĩ đến bản thân trước tiên rồi mới lo sang người khác.

Thực ra có mấy đêm mất ngủ, tôi mới có thời gian suy nghĩ về nhân sinh nhiều hơn một chút. Dự án kia khởi động đến đâu rồi ? Tôi định bấm điện thoại, nhưng chẳng muốn hủy một cái SIM nữa, nên thôi.

Tôi tự hỏi nếu Agatha Jones không làm phản thì cuộc đời sau này sẽ bình yên đến thế nào. Con người mà, lắm lúc tôi sẽ có những suy nghĩ thoáng qua thật lạ lẫm. Có lẽ tôi cũng sẽ đến ngôi trường này thôi, rồi yên ổn sống thêm mấy năm học, rồi hoặc là chết trong biến cố nào đó, hoặc là kế nghiệp cha mẹ, và nó- Irenne của thực tại đó vẫn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ. Nhưng Cedric vẫn phải chết, bởi vì anh sinh ra là để chết. Không chỉ có anh ấy, mà ai cũng thế. Nói thật bi quan, nhưng cái chết nó là một phần của cuộc sống, chỉ quan trọng ở chỗ nó đến bao giờ thôi. Và số phận cũng đã định đoạt trong những viên hổ phách, cuộc đời của anh ấy kết thúc trong cái tuổi đẹp nhất của đời người, chẳng có non dại của tuổi thơ, nhưng cũng không có cái thực dụng của người lớn.

Còn tôi, tôi dừng tin vào thế giới bên kia, chẳng biết cái chết là gông cùm hay giải thoát. Tôi muốn đi lắm lần, rồi chợt nhận ra con khốn như tôi không đáng để nhận được ân huệ đó. Bởi vì tôi chẳng làm được gì cả, và nếu tôi chết thì chẳng có lợi cho ai. Chính xác rằng tôi bị kẹt trong một vòng luẩn quẩn mâu thuẫn cùng cực, vừa chỉ biết nghĩ đến bản thân vừa muốn quan tâm người khác. Thậm chí chính tôi cũng không hiểu bản thân hướng đến thứ gì. Nếu tôi chỉ biết đến mình như trước kia tôi hay ngộ nhận, thì bây giờ nơi tôi đang ở sẽ là ngoài mộ kia. Nhưng một chút lo lắng cho Theodore, cho những người còn sống, cùng chút tham vọng, chút phẫn nộ như sợi chỉ kéo tôi lại, chỉ chực đứt ra.

Bởi vì trong tâm không nhất quán, nên mọi sự mới chẳng thành.

OoO

Special Crack (#8)

S.B: Vậy là...hai đứa ngủ với nhau từ đầu năm đến giờ ?

I: Dạ vâng

S.B:...Không xơ múi gì nhau ?

I: Dạ

S.B: *nhìn T* chắc không ?

T: không.