Trans: Cyane
Văn Trạch Lệ bình thường đều dậy sớm, nhưng Thẩm Tuyền lại ngủ nướng một lúc mới rời giường. Sáng nay con trai ọ ọe vài tiếng thì Thẩm Tuyền đã tỉnh dậy, cô liền đưa tay sờ lên sau đầu của con trai xem thằng bé có đổ mồ hôi hay không, quả nhiên liền cảm thấy ươn ướt. Cô bế thằng bé lên, định gọi Văn Trạch Lệ thì thấy người đàn ông đang nghiêng người nằm đối diện với con trai mình, một tay tựa đầu, lông mày tuấn mỹ, ngủ vô cùng ngon.
Thẩm Tuyền nhìn thêm một lúc nữa, sau đó động tác của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cô ôm đứa con trai vẫn còn đang ọ ọe lên, nghiêng người cho con bú.
Máy điều hòa trong phòng khá lạnh, Thẩm Tuyền cầm điều khiển từ xa tăng nhiệt độ lên. Sau khi con trai bú xong, cô kéo áo xuống, tiện tay kéo chăn đắp lên người Văn Trạch Lệ.
Cô xem đồng hồ, mới có sáu giờ sáng.
Cô bế con ra cho bảo mẫu, quay lại gãi đầu tiện tay lấy điện thoại ra xem. Tối qua Văn Trạch Tân đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Cô nhấp vào Wechat xem.
Tất cả đều là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện.
Văn Trạch Lệ: [Photoshop xóa con trai tôi đi.]
Văn Trạch Lệ: [Hình ảnh.]
Văn Trạch Lệ: [Nhìn đi, photoshop giống y như thật không?]
Anh thậm chí còn gửi tấm ảnh đã photoshop xong cho mấy người trong nhóm xem, suốt đêm cứ ầm ĩ về chuyện này, khiến đám Chu Dương bị anh làm phiền muốn chết. Thẩm Tuyền xem xong, sắc mặt liền tối sầm lại, người đàn ông này ở một vài phương diện nào đó thực sự rất trẻ con. Mấy tấm ảnh đó ban đầu đều là ảnh chụp chung ba người, ảnh nào có mặt con trai đều được photoshop không sót một tấm.
Thẩm Tuyền xem xong liền đặt điện thoại xuống, đứng ở bên giường nhìn người đàn ông đang ngủ say. Một giây sau cô cúi người kéo cổ áo Văn Trạch Lệ.
Cô còn hung hăng véo cằm và véo chiếc mũi cao của anh.
Văn Trạch Lệ lập tức tỉnh lại, trong đôi mắt hẹp dài có hơi tức giận và thiếu kiên nhẫn. Sau khi nhìn thấy Thẩm Tuyền, sự tức giận và thiếu kiên nhẫn lập tức biến mất.
Anh nhướng mày: “Em làm gì vậy?”
Thẩm Tuyền kéo anh mấy cái liền đánh anh: “Tối qua em đã nói với anh thế nào?”
Văn Trạch Lệ tỉnh táo hơn, một tay nắm lấy hai bàn tay đang làm loạn của Thẩm Tuyền, dùng sức kéo cô xuống. Thẩm Tuyền đột ngột ngã xuống người anh.
Anh đặt cánh tay còn lại quanh eo cô.
“Tối qua? Tối qua anh đã làm gì thế? Hả?”
Mũi anh chạm vào mũi cô.
Thẩm Tuyền cũng bình tĩnh lại, đang định nói thì Văn Trạch Lệ đột nhiên cười. Anh nhìn thấy Thẩm Tuyền tóc tai rối bù, bộ đồ ngủ lộn xộn, anh cũng nhớ tới cảnh tượng lúc mới tỉnh lại khi bị cô đánh thức ban nãy.
Thẩm Tuyền: “Anh cười gì?”
Văn Trạch Lệ ôm chặt cô, cười nói: “Dáng vẻ ban nãy em đánh anh đáng yêu lắm đó.”
Thẩm Tuyền lập tức im lặng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có ngày sẽ thế này, hễ đối diện với anh là đánh, tuy không mạnh nhưng là kiểu đánh mà người phụ nữ thường ồn ào làm nũng với bạn trai khi tức giận.
Mặt cô chợt đỏ bừng, ánh mắt không còn bình tĩnh nữa.
Văn Trạch Lệ: “Đây vẫn là sếp Thẩm của chúng ta ư?”
Anh cố tình cười hỏi.
Thẩm Tuyền giật tay lại, hung dữ nhìn anh: “Thì là do anh photoshop xóa mất con trai đó.”
Văn Trạch Lê đã mơ hồ đoán được nguyên nhân sáng nay cô không thèm để ý đến hình tượng mà đột nhiên gây sự với anh, anh cười nói: “Chỉ photoshop cho vui thôi mà, ảnh gốc vẫn còn đó.”
Thẩm Tuyền lại vùng vẫy, nói: “Đứng dậy mau.”
Vì tự mình ầm lên như vậy nên ngược lại cô đã mất thế chủ động. Vì vậy mới nói phụ nữ mà kích động sẽ trở nên ồn ào vô lý, không nói chuyện đàng hoàng mà muốn la lối om sòm thì dù có lý đến mấy vẫn thành vô lý. Văn Trạch Lệ sao không thể nhìn ra suy nghĩ lúc này của cô chứ, anh mỉm cười hôn lên khóe môi cô, nói: “Thế này mới được chứ.”
Thỉnh thoảng la lối om sòm với mình cũng là vinh dự của mình.
Thẩm Tuyền cắn khóe môi, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh: “Đứng dậy đi.”
Thực ra nói trắng ra thì người đàn ông này là người duy nhất có thể khiến cô thể hiện mặt này ra, hai người sống chung với nhau lâu ngày, bất giác cô đã ỷ lại vào anh không biết từ lúc nào.
Dần dần cô cũng trở nên nữ tính hơn.
Văn Trạch Lệ buông tay cô ra, sau đó từ trên giường đứng dậy, tay vẫn ôm eo cô, anh cúi người ngửi mùi hương trên cơ thể cô: “Em tắm rồi à?”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
“Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Thẩm Tuyền bình tĩnh nói: “Con trai thức sớm.”
Văn Trạch Lệ “Ồ” lên: “Khó trách trên người có mùi sữa.”
Lỗ tai Thẩm Tuyền đỏ bừng, cô đẩy anh ra. Giây sau, quần áo của cô bị kéo lên, người đàn ông cúi đầu, mơ hồ hỏi cô: “Cửa khóa chưa?”
Thẩm Tuyền nghiến răng: “Khóa rồi.”
Tiếp theo, nhiệt độ trong phòng tăng cao, Văn Trạch Lệ không đành lòng rời khỏi nơi đó. Thẩm Tuyền chỉ cảm thấy mặc ít quần áo không những khiến cô mát mẻ mà còn khiến cô có nguy cơ bị tấn công.
Qua một lúc, Văn Trạch Lệ hôn môi cô: “Em có nghe thấy tiếng gì không?”
Thẩm Tuyền sắc mặt đỏ bừng, nắm lấy ga trải giường: “Anh nghe thấy tiếng gì?”
Văn Trạch Lệ ghé sát vào tai cô nói: “Có lẽ là tiếng mẹ đưa bé Thân đến gõ cửa, chúng ta đi ra cửa trả lời bà ấy nha?”
Thẩm Tuyền lập tức đá chân: “Anh dám.”
Văn Trạch Lệ cười lớn, sau đó Thẩm Tuyền cũng không nói được gì nữa. Về phần ở phía cửa, quả nhiên có vài tiếng chuông vang lên, là Mạc Điềm dẫn đứa bé đi tới gõ cửa, chủ yếu là để nhắc nhở bọn họ đã hơn bảy giờ, đã đến lúc phải thức dậy rồi.
Khi hai người dọn dẹp rồi đi xuống lầu thì đã là tám giờ rưỡi. Mạc Điềm bồng bé Thân đứng trong phòng khách, nhìn bọn họ đi xuống, bà lẩm bẩm: “Không phải nói mấy hôm nay phải dậy sớm à?”
Mạc Điềm không quan tâm đến chuyện của công ty, nhưng lúc nói chuyện bà đã biết rằng mấy ngày nay họ đang chuẩn bị niêm yết, có lẽ sẽ rất bận rộn nên hai người đã ngủ quên.
Thẩm Tuyền cầm lấy sữa uống một ngụm, nói: “Hôm nay thực sự bị muộn rồi.”
Văn Trạch Lệ mỉm cười liếc nhìn Thẩm Tuyền, thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ áo của cô, anh mỉm cười trả lời Mạc Điềm: “Do con ngủ nướng.”
Mạc Điềm tặc lưỡi, không nói thêm gì nữa. Cả hai đều là Tổng giám đốc của công ty, muốn ngủ nướng thì ngủ đi, cũng không có ai dám nói gì bọn họ.
Ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đi ra ngoài.
Vừa đến công ty, Thẩm Tuyền liền lao đầu vào họp. Khoảng mười giờ, cô của Cố Trình tới, người do Hứa Điện phái tới cũng đã tới, ba người ngồi xuống bàn tính kế hoạch.
Người bên Hứa Điện quả thực rất có kinh nghiệm, ý của anh ta muốn tận dụng việc Thừa Thắng niêm yết.
Mẫu điện thoại mới ra mắt lần này không có nhiều thay đổi, chỉ thay đổi hệ thống và con chip. Vì vậy, nhiều người bên ngoài đã tạo ra làn sóng dư luận rằng điện thoại mới của Thẩm Thị là chuột bạch nhưng giá lại bị đẩy lên cao như vậy. Ngay khi dư luận dậy sóng, nhiều người bắt đầu tạt nước bẩn, khiến các sản phẩm khác trong hai tháng qua đều không bán được.
Thêm việc Thừa Thắng niêm yết, phía đối thủ đều biết chuyện này, thậm chí còn tạo ra dư luận rằng Thẩm Thị sắp từ bỏ ngành công nghiệp cũ này và đầu tư vào ngành tài chính.
Cộng tất cả lại, cuộc chiến quan hệ công chúng này dự kiến sẽ còn kéo dài.
Vì điện thoại mới có quá nhiều thay đổi, đại diện cho một thị trường mới nên làm thế nào để đứng vững trong thị trường này đòi hỏi phải thay đổi quan điểm của dư luận.
Nói chuyện xong cũng đã là buổi trưa, Thẩm Tuyền mời bọn họ đi ăn trưa. Cô của Cố trình đi giày cao gót trông cũng rất quyền lực, nhưng bà thích màu son đỏ tươi, đánh màu con này lên có vẻ tính công kích của bà càng mạnh hơn nhiều. Thẩm Tuyền đi cạnh bà dù khí thế không hề thua kém nhưng trông trẻ trung và xinh đẹp hơn.
Ba người ngồi ăn tại một nhà hàng tây.
Cô của Cố Trình nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười nghiêng người về phía Thẩm Tuyền, thấp giọng nói: “Quan hệ của con và Văn Trạch Lệ vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tuyền đẩy thực đơn cho bà, bảo bà gọi món. “Vẫn ổn ạ.”
“Thật không?” Cô của Cố Trình mỉm cười nhìn sang bên đó.
Thẩm Tuyền biết bà đang nhìn cái gì. Lúc cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Văn Trạch Lệ đang uể oải tựa lưng vào ghế cạnh cửa sổ, trước mặt là một tách cà phê, tay đeo đồng hồ chống lên tay vịn của ghế, vẻ mặt lười biếng. Bên cạnh anh còn có Lâm Tập đang nói chuyện với một phụ nữ trẻ tuổi, bên cạnh người phụ nữ trẻ tuổi đó còn có trợ lý, trên bàn có hai bản hợp đồng.
Vừa nhìn đã biết là đang bàn chuyện làm ăn.
Thẩm Tuyền vẫn bình tĩnh.
Cô của Cố Trình cười nói: “Con nhìn đi, đàn ông đôi khi càng lớn tuổi càng trở nên hấp dẫn. Nếu Văn thiếu mà dấn thân vào giới giải trí, chỉ vài ngày thôi sẽ lập tức trở nên nổi tiếng.”
“Ồ, làm một con vịt chắc giá cũng đắt lắm.”
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô của Cố Trình, bình tĩnh nói: “Cô nói như vậy ý là con cũng được lợi không ít à?”
Ngủ với anh nhiều đêm như vậy.
Cô của Cố Trình cười ha ha, xua tay không nói gì nữa. Dáng vẻ bình tĩnh này của Thẩm Tuyền quả thực giống y chang người làm sếp lớn, khi bước vào cửa thậm chí còn không nhìn sang bên kia lấy một lần.
Vì vậy nên bà mới nhắc nhở cô.
Họ đến muộn hơn Văn Trạch Lệ, nhưng họ ăn nhanh hơn đám Văn Trạch Lệ. Bọn họ vẫn đang ngồi đó nói chuyện, không biết đã gọi đồ ăn hay chưa, trên bàn đều là cà phê. Ăn trưa xong, cô của Cố Trình và vị Tổng giám đốc Ninh chuẩn bị rời đi. Thẩm Tuyền đứng dậy tiễn hai người họ, cô đứng ở cửa nhà hàng nhìn hai chiếc xe rời đi.
Thẩm Tuyền nghịch điện thoại, mấy giây sau mới quay lại nhà hàng, đôi giày cao gót của cô gõ xuống sàn phát ra tiếng lộp cộp, trong nhà hàng đông đúc thế này thì tiếng phát ra cũng không lớn lắm.
Nhưng người phụ nữ đối diện Văn Trạch Lệ có vẻ ngoài khá xinh đẹp, quan trọng là đôi mắt cô ta ngấn nước, ngẩng đầu nhìn sang liền nhìn thấy Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không nhìn người phụ nữ này, thậm chí còn không thèm nhìn vào ánh mắt của cô ta. Cô đi tới bên cạnh Văn Trạch Lệ, dùng đầu ngón tay móc cổ áo của anh lên.
Áo khoác của anh treo trên tay vịn, sáng ra ngoài anh vẫn thắt cà vạt nhưng bây giờ đã cởi ra, cổ áo hơi mở. Văn Trạch Lệ đang hướng dẫn Lâm Tập chỉnh sửa hợp đồng, đột nhiên có người móc cổ áo anh, anh nhướng mày: “Ai…”
Khi nhìn thấy Thẩm Tuyền thì chữ tiếp theo đã bị kẹt lại.
“Vợ? Sao em lại ở đây?”
Thẩm Tuyền thả tay ra, còn chưa kịp rụt tay lại thì Văn Trạch Lệ đã nắm lấy: “Hửm? Em ăn cơm chưa?”
Thẩm Tuyền: “Ăn xong rồi, mọi người đang bàn chuyện gì vậy?”
Văn Trạch Lệ đứng dậy, nắm lấy cổ áo Lâm Tập, nói: “Đi ra.”
Lâm Tập bối rối, sau đó hiểu ra ý muốn bảo anh ta nhường chỗ, thế là anh ta lập tức đứng dậy nói với Thẩm Tuyền: “Bà chủ, mời ngồi.”
Đầy cung kính.
Thẩm Tuyền cau mày: “Em không định ở lại lâu.”
“Vậy em cứ ngồi một lát đi.” Văn Trạch Lệ mỉm cười lấy tay chạm vào mũi cô, trong lúc làm việc hiếm khi gặp được cô ở bên ngoài. Nói ra kể cũng lạ, hai vợ chồng bọn họ trừ khi có hẹn trước thì hiếm khi gặp nhau ở nơi công cộng.
Thẩm Tuyền bị Văn Trạch Lệ đẩy ngồi vào vị trí bên trong, trên bàn vẫn còn có một bản hợp đồng cần sửa đổi.
Thẩm Tuyền tùy ý quét mắt nhìn.
Liễu Thị.
Là Liễu Thị ở Lê Thành.
Văn Trạch Lệ ngồi xuống, nhỏ giọng nói với Thẩm Tuyền: “Bên phía Liễu Yên dự định đầu tư vào công ty của Tổng giám đốc Tưởng, cho nên bọn anh đang bàn bạc.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Vậy à.”
Cô ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn người đối diện: “Em đã từng gặp chị Yên rồi, còn vị này là?”
Người phụ nữ mỉm cười, đưa tay ra muốn bắt tay với Thẩm Tuyền, nói: “Tôi là em họ của chị Yên, tôi tên Nguyên Lam.”
“Chào cô.” Thẩm Tuyền bắt tay cô ta rồi rút tay lại. Trực giác của phụ nữ thường đến một cách bất ngờ như vậy, Thẩm Tuyền nhìn lúc Nguyên Lam thu hồi ánh mắt còn phải liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Bắt tay cô, sao phải nhìn người đàn ông của cô làm gì?
Thẩm Tuyền mỉm cười, lúc này cũng không vội rời đi nữa.
Sau đó, bọn họ tiếp tục nói chuyện. Thẩm Tuyền dời laptop của Văn Trạch Lệ sang, trực tiếp xử lý công việc. Lâm Tập dời một cái ghế khác tới, Nguyên Lam nhìn Thẩm Tuyền, lại nhìn Văn Trạch Lệ, lập tức thu hồi ánh mắt, bảo trợ lý bên cạnh soạn thảo lại hợp đồng. Khi Văn Trạch Lệ nói chuyện với Nguyên Lam, giọng điệu của anh lạnh lùng, chỉ nói chuyện công việc, đa số là nói chuyện với Lâm Tập. Sau khi trò chuyện xong, khi quay sang Thẩm Tuyền, khóe môi anh lại nhếch lên, đầu ngón tay nghịch tóc của cô: “Tài liệu của Thừa Thắng ở trong đó, có khóa mật mã.”
Thẩm Tuyền trả lời: “Em biết rồi.”
Đây là laptop của Văn Trạch Lệ, nhưng cô cũng thường xuyên sử dụng. Văn Trạch Lệ mỉm cười sáp lại gần, đang định hỏi cô không phải nói sẽ không ở lại lâu à? Tại sao bây giờ lại sử dụng laptop của anh để xử lý công việc?
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh quyết định không hỏi, lỡ như hỏi rồi cô thực sự rời đi thì phải làm sao đây?
“Trưa em ăn gì thế?” Văn Trạch Lệ cười hỏi.
Thẩm Tuyền: “Ăn chút đồ Tây thôi.”
“Vậy em có muốn anh gọi thêm món tráng miệng không?”
Thẩm Tuyền: “Không cần, em vừa mới ăn no.”
“Ăn thêm đi mà, anh đút em…”
Anh vừa dứt lời, ba người còn lại trên bàn đều nhìn sang. Thẩm Tuyền cũng ngước mắt nhìn Văn Trạch Lệ, lúc này anh mới phản ứng lại, mỉm cười ngả người ra sau, đặt đầu ngón tay lên môi: “Xin lỗi, anh quên mất chúng ta đang bàn công chuyện. Vợ à, em cứ tiếp tục bận việc của mình đi.”
Lâm Tập: “…”
Tổng giám đốc Thẩm vừa đến là anh như mất hồn mất vía ngay, còn cần bàn chuyện làm ăn không đấy?
Nguyên Lam ở đối diện nhìn cảnh tượng này lại nhớ đến thái độ lạnh lùng bàn chuyện công việc của Văn Trạch Lệ trước khi Thẩm Tuyền đến, thậm chí anh chỉ lo nói chuyện công việc, cũng chưa từng hỏi cô ta có ăn cơm chưa…
Cô ta nhìn đi chỗ khác.
Rất nhanh, Văn Trạch Lệ đã bàn xong, Nguyên Lam và trợ lý rời đi, Lâm Tập đi tiễn. Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn người phụ nữ rời đi, cô bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn tài liệu trên màn hình.
Văn Trạch Lệ kéo cổ áo, cảm thấy máy điều hòa ở đây lạnh hơn rất nhiều bèn khoác áo khoác cho Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói: “Em lái xe đến à?”
Thẩm Tuyền: “Không có.”
“Lát nữa anh đưa em về.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Bây giờ người phụ nữ đó cũng đã đi rồi, Thẩm Tuyền cũng lười ở đây tiếp tục xử lý công việc, cô đóng laptop lại, nói với Văn Trạch Lệ: “Đi thôi, em phải quay lại công ty, buổi chiều còn có cuộc họp.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Mấy giờ?”
“Hai giờ rưỡi.” Thẩm Tuyền uống ngụm cà phê cuối cùng trong cốc cà phê của Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ mỉm cười đứng lên, nói với Lâm Tập vừa đi tới: “Cậu thu dọn đi.”
Lâm Tập: “Vâng.”
Văn Trạch Lệ nắm lấy tay Thẩm Tuyền, kéo cô từ bàn ăn ra ngoài. Thẩm Tuyền che miệng khẽ ngáp một cái, Văn Trạch Lệ buông tay cô ra, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng: “Lát nữa lên xe tranh thủ chợp mắt một lát. Ở đây dễ kẹt xe, nhất là vào giờ này.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Cô vùi mặt vào cổ áo anh, ngửi mùi thơm của sữa tắm.
Một lúc sau, Lâm Tập lái xe tới, hai người lên xe, Thẩm Tuyền tựa vào trong ngực anh, một lúc sau xe liền rời đi.
Thẩm Tuyền mơ màng ngủ trong lòng anh.
Lúc đến Thẩm Thị đã gần hai giờ, Thẩm Tuyền từ trong lòng anh ngồi thẳng dậy, Văn Trạch Lệ nhân lúc cô còn đang mơ màng liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi Thẩm Tuyền tràn ngập vị cà phê, vừa đắng vừa mềm, đầu lưỡi của anh cũng vậy. Thẩm Tuyền cảm thấy cà phê cũng có thể khiến người ta say, vì vậy hơi đẩy anh ra, lười biếng nói: “Đừng có phát dục.”
Văn Trạch Lệ nén cười, lại kéo cô lại, lần nữa chặn môi cô.
Lâm Tập ước gì mình có thể thu mình lại.
Rất lâu sau đó.
Cô xuống xe rồi đi lên bậc thang, đúng lúc Thường Tuyết đang ở đại sảnh, cô ấy chạy tới nắm tay Thẩm Tuyền: “Cậu về rồi, Tổng giám đốc Liêu vừa tới tìm cậu đó.”
Thẩm Tuyền cau mày: “Vừa mới tới à?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Tuyền bước nhanh hơn, rất nhanh hai người đã tiến vào thang máy.
*
Văn Trạch Lệ lau chất lỏng bên khóe môi, nhìn cô đi vào đại sảnh, sau đó bảo Lâm Tập lái xe. Lâm Tập nhìn điện thoại của mình, khởi động xe nói: “Trợ lý Thường còn hỏi tôi tại sao Tổng giám đốc Thẩm lại xử lý công việc ở nhà hàng. Chuyện này không giống phong cách của cô ấy chút nào.”
Nhưng mấy giây trước khi kịp hỏi thêm thì Thường Tuyết bảo có khách đến gặp Tổng giám đốc Thẩm.
Văn Trạch Lê đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy câu này, anh liền ngước mắt lên, nheo mắt lại.
Vài giây sau khóe môi anh cong lên, đầu ngón tay gõ nhẹ vào ghế trước: “Cậu nói xem có phải vợ tôi đang ghen không?”
Lâm Tập sửng sốt: “Hả?”
Sau khi bối rối một lúc, Lâm Tập mới tỉnh táo lại: “Có lẽ vậy?”
Văn Trạch Lệ cười hí hí: “Haiz, không thể vạch trần cô ấy được.”
Lâm Tập: “…”
Anh không thể vạch trần á hả? Anh không dám vạch trần thì có, anh sợ sau đó Tổng giám đốc Thẩm sẽ nói không phải như vậy…
Lúc đó không phải anh sẽ biến thành người đa tình à?