Hậu Ái

Chương 111: Ngoại truyện 33




Edit: Takenoko

Sau khi xuống máy bay, Thường Tuyết mở điện thoại di động, thấy mẹ gửi tin nhắn wechat.

Mẫu hậu đại nhân: [Con đã đến tuổi này rồi chắc cũng nên suy nghĩ tới chuyện cưới hỏi rồi đấy. Con xem xem, bạn bè con đa số đều có bạn trai bạn gái hết cả rồi. Con cũng nên suy nghĩ kỹ cho mẹ đi, mở to mắt ra mà nhìn đi. Mẹ không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần điều kiện gia đình của người ta ngang với nhà mình là được rồi.]

Thường Tuyết hung hăng trợn mắt một cái, hạn hán lời luôn á. 

Vấn đề là phải gặp được người thích hợp chứ.

Thẩm Tuyền nhìn cô: “Sao thế?”

Thường Tuyết thở dài: “Lại là giục cưới.”

Thẩm Tuyền bật cười: “Giục cậu từ lúc cậu hai mươi tới giờ, dì vẫn kiên trì thế cơ à?”

“Thì đó, tớ cảm thấy kiếp này mẹ tớ chỉ kiên trì nhất mỗi chuyện này của mình thôi. Bà ấy còn kêu mình tìm người có điều kiện ngang với nhà mình là được. Vấn đề là mấy người bên cạnh đều bảo là mình cứ bắt lấy kẻ giàu đi à.”

Cuộc đời của Thường Tuyết bắt đầu thay đổi khi cô thi đậu Trường Quốc tế Tulip. Năm lớp chín cô cố gắng học tập, thi đậu vào Tulip với thành tích xuất sắc.

Thật ra thì lúc ấy chọn thi vào Tulip là vì bố cô đã hứa nếu thi đậu thì sẽ mua cho cô một chiếc điện thoại thông minh, cô cố gắng học tập là vì chiếc điện thoại ấy.

Sau đó chuyện học phí trở thành chuyện nhức đầu nhất trong nhà nhưng bố cô không định kêu cô ấy chuyển trường. Vì vậy nhằm để bù đắp một khoản học phí, học bổng mỗi năm lại trở thành mục tiêu phấn đấu của cô.

Nhưng ai ngờ học bổng của Trường Quốc tế Tulip lại khủng khiếp tới vậy. Cô chỉ cần giật được học bổng một năm thôi là có thể không cần đắn đo vấn đề học phí ba năm liền, có thể nói là mở bát ăn ba năm liền.

Sau đó, cô học trong trường này, không chỉ không lỗ mà còn lời.

Cộng thêm cô là bạn cùng bàn của Thẩm Tuyền rồi lại trở thành bạn tốt, sau khi tốt nghiệp thì vào Thẩm Thị làm trợ lý của Thẩm Tuyền. Điều kiện gia đình của cô luôn ở tầng lớp trung lưu nhưng vòng tròn quan hệ xung quanh cô đã thay đổi, toàn con mẹ nó là con em nhà giàu thôi.

Cho dù thỉnh thoảng cũng có vài người tự sức phấn đấu, nhưng đa phần họ cũng có bố mẹ là con nhà giàu có đời đầu định hướng dẫn dắt. 

So sánh ra thì điều kiện của gia đình cô lúc nào cũng kém nhất.

Tìm một người môn đăng hộ đối, nào có dễ.

Thẩm Tuyền: “Con cháu nhà giàu cũng có người tìm mấy cô gái bình thường mà.”

Thường Tuyết lắc đầu: “Mình không có hy vọng đâu.”

Lúc này, cô lướt tới khung trò chuyện trong điện thoại, là tin nhắn Nhiếp Tư gửi tới.

Nhiếp Tư: [Có phải vừa mới xuống máy bay không? Thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô.]

Thường Tuyết: [Phải, sao thế?]

Nhiếp Tư: [Đúng lúc tối nay là sinh nhật tôi, cô có muốn tham dự không? Tiện tối nay chơi PUBG luôn nhé?]

Thường Tuyết: [Nhà anh không tổ chức tiệc to cho anh à?]

Nhiếp Tư: [Không, Nhiếp Thừa đã về rồi thì cần gì tới tôi nữa? Tôi cũng thích yên tĩnh.]

Nhiếp Tư là con em nhà giàu điển hình, chỉ tính riêng cổ phần thôi cũng đủ để anh cả đời không phải lo việc cơm áo gạo tiền. Anh còn là anh em của Văn Trạch Lệ, hiểu nhiều nên cũng đầu tư chung, cũng có thể coi là kiểu vương gia nhàn hạ có tiền.

Nhà họ Nhiếp rất ít khi chen chân vào thương nghiệp vì đa số đều tham gia chính trị, chỉ có một bộ phận nhỏ là tham gia vào thương nghiệp, bộ phận nhỏ này là do bố của Nhiếp Tư gầy dựng nên.

Thường Tuyết đã chơi với người đàn ông này lâu rồi nên hiểu nhau lắm. Cô nhìn Thẩm Tuyền, nói: “Chắc chắn mẹ mình đợi sẵn ở nhà rồi, tối nay mình đi sinh nhật của Nhiếp Tư thì tốt hơn.”

Thẩm Tuyền: “Sinh nhật của Nhiếp Tư á?”

“Ừ.”

“Vậy được, đi chung đi.” Thẩm Tuyền dặn dò tài xế, tiện thể kêu tài xế cắt đuôi vệ sĩ mà Văn Trạch Lệ phái tới.

Xe đã tới nhà của Nhiếp Tư. Anh mua một căn chung cư hai phòng ngủ một phòng khách ở Thế Mậu, đắt gần chết nhưng anh ở một mình rất thoải mái.

Thường Tuyết đã tới vài lần nên cũng không xa lạ gì. Cô vừa chọn đồ ăn ở trên điện thoại vừa ngáp, cô nhìn Thẩm Tuyền: “Cậu không nói với Văn thiếu một tiếng à?”

Thẩm Tuyền nghịch điện thoại, hờ hững nhìn cô một cái.

Thường Tuyết lập tức im miệng.

Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Tư mặc một bộ đồ ngủ màu đen ra mở cửa, thò đầu nhìn ra: “Ôi má? Sếp Thẩm?”

Thẩm Tuyền: “Tới chúc mừng sinh nhật của cậu.”

Nhiếp Tư: “…”

Anh nhìn Thường Tuyết, Thường Tuyết cười to, cuối cùng Nhiếp Tư đành phải mở cửa để hai người vào. Mất lòng ai chứ không thể mất lòng Thẩm Tuyền được, anh híp mắt nhìn Thường Tuyết: “Sao cô không nói tiếng nào?”

Thường Tuyết xỏ dép lê vào, cười nói: “Cho anh bất ngờ đó.”

“Là kinh hãi, cảm ơn.”

Thẩm Tuyền: “Hả? Cái gì cơ?”

Nhiếp Tư nhanh chóng nở nụ cười đi tới trước, cầm gối ôm lên rồi đặt xuống cho phẳng: “Rồng đến nhà tôm thôi, sếp Thẩm.”

Thẩm Tuyền chẳng thèm quan tâm đến anh rồi ngồi xuống.

Nhiếp Tư rót nước cho hai người, Thường Tuyết cầm điện thoại nói với Nhiếp Tư: “Tôi đặt đồ ăn rồi.”

Nhiếp Tư: “Trùng hợp ghê, tôi cũng đặt rồi.”

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn của hai người đặt đã được giao tới. Nhiếp Tư đi lấy bia trong tủ lạnh. Bộ đồ ngủ màu đen anh mặc trên người rất tôn dáng, cộng thêm vẻ ngoài cũng tạm trông lại có vẻ rất dịu dàng.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn mấy cái rồi lại nhìn Thường Tuyết, đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện ở trên xe kia. Nhưng mà dường như Thường Tuyết không nhận ra cái tốt của Nhiếp Tư.

Cô ấy còn đang bấm điện thoại, không biết là đang nhắn tin với ai.

Thẩm Tuyền xoa xoa trán, cảm thấy bản thân lo lắng nhiều quá rồi

Nhiếp Tư đặt một cái bánh ngọt nhỏ chỉ bằng khoảng một bàn tay, hoá định cho Thường Tuyết ăn cho đỡ thèm, nhưng Thẩm Tuyền đã ở đây thì phải chia cho boss một miếng.

Ba người vừa ngồi xem tivi vừa trò chuyện uống bia ăn đồ ăn.

Sau đó Thẩm Tuyền mệt, Thường Tuyết thấy trễ rồi nên đỡ Thẩm Tuyền vào phòng cho khách ngủ. Thẩm Tuyền chọc vào trán Thường Tuyết: “Cố lên.”

Thường Tuyết ngơ ra: “Cố lên gì cơ? Cậu say rồi à?”

Thẩm Tuyền: “…”

Sau đó cô đóng cửa lại.

Mũi của Thường Tuyết suýt chút nữa bị đập trúng. Cô chậc chậc rồi quay lại ghế salon ôm gối ôm vào lòng, ngồi xếp bằng nói: “Tôi cảm thấy chắc chắn sau này Thẩm Tuyền sẽ trở thành một người phụ nữ dịu dàng.”

Nhiếp Tư đang ngậm một xiên nướng, nghe vậy thì nhìn cô: “Sao sếp Thẩm lại trở thành một người phụ nữ dịu dàng được, cô đang nằm mơ à.”

Nói xong thì anh liếc mắt xuống nhìn cô, Thường Tuyết mặc chân váy chữ A, ngồi xếp bằng như này trông rất không ra thể thống gì.

Anh cầm gối ôm lên ném vào trong lòng Thường Tuyết: “Cô ngồi ngay ngắn xem nào.”

Thường Tuyết ngớ người, cúi đầu nhìn xuống, ngơ ra vài giây rồi vội vàng bỏ chân xuống đất, cô dựa vào lưng ghế: “Nói chứ, mấy bộ này bình thường trông thì đẹp nhưng mặc vào chẳng thoải mái gì cả.”

Nhiếp Tư bấm điện thoại: “Không thì tôi cho cô mượn quần áo của tôi mặc nhé?”

“Được.” Tối nay Thường Tuyết định chơi game thông đêm với anh, cô ngồi thẳng người nói: “Tiện thể tôi đi tắm luôn, khó chịu quá.”

Nhiếp Tư nhìn cô một cái rồi đứng lên nói: “Đi theo tôi.”

Thường Tuyết bật cười rồi ném gối ôm đi, bước vào phòng của anh. Màu chủ đạo của phòng khách nhà anh là màu xám và màu trắng, phòng ngủ cũng là màu này, nhìn rất sạch sẽ. Đa số con trai đều thối hoắc, có điều đám con em nhà giàu như Văn Trạch Lệ lại mỗi người một vẻ. Nhiếp Tư kéo tủ quần áo ra, lấy một cái quần dài và một cái áo ra ném vào lòng cô.

“Đừng đụng vào đồ màu xanh trong phòng tắm, còn lại thì thoải mái..”

Nhiếp Tư nói xong rồi đi ra ngoài.

Thường Tuyết ờ một tiếng rồi chui vào phòng tắm. Đồ màu xanh là đồ dùng cá nhân của anh. Thường Tuyết lấy một chiếc khăn tắm mới mới, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm.

Chỉ một chốc là cô đã tắm xong xuôi, mặc chiếc áo đen cùng chiếc quần dài rộng thùng thình. Thường Tuyết tiện thể rửa mặt luôn, cả người thoải mái hơn nhiều. Cô kéo quần lên đi ra ngoài.

Cũng may là quần thể thao nên buộc lại được.

Sau khi đi ra ngoài, Thường Tuyết hỏi: “Có túi không, tôi muốn đựng quần áo.”

“Dưới tủ tivi có một cái túi mua hàng rỗng đấy.” Nhiếp Tư tựa vào tay vịn của ghế salon chơi game, chẳng thèm ngẩng đầu lên: “À đúng rồi, WeChat của cô thông báo liên tục ấy. Dì tìm cô, bà ấy hỏi cô sao không về nhà.”

Nói đến đây, Nhiếp Tư ngẩng đầu lên cười nói: “Sao dì vẫn còn đang giục cưới…”

Vừa thốt ra chữ cưới, Nhiếp Tư nghẹn họng.

Thường Tuyết đã thay quần áo xong xuôi, ung dung đứng đó, nhưng áo quá to, cô đang kéo áo lên cột lại, động tác kéo lên ấy đã để lộ chút eo. 

Thường Tuyết mặc quần áo tử tế, chống tay ở một bên. Nhưng áo lớn quá, cô vừa nhấc lên cột áo lại, cột xong thì eo hơi lộ ra.

Màu da so với màu đen của áo đương nhiên là da trắng hơn rồi.

Cô hồn nhiên không biết gì, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tư: “Anh định nói gì cơ?”

Chắc chắn là lại đang chế giễu cô ấy rồi.

Nhiếp Tư tỉnh bơ nhìn ra chỗ khác, nói: “Đúng thế, tôi đang định nói là sao cô không nói với dì là cô còn chẳng tìm được người yêu đi.”

Thường Tuyết: “Xí, tôi biết ngay là mồm anh chẳng nói ra được lời hay ý đẹp gì mà.”

Nói xong thì cô chạy tới ghế salon ngồi xuống. Lần này cô ngồi xếp bằng, cô cầm điện thoại lên mở WeChat ra, ấn voicechat. Cô giả bộ như đang mơ màng buồn ngủ: “Mẹ~ Con ngủ rồi ạ~ Mẹ ngủ ngon.”

Ui cái giọng nói nũng nà nũng nịu kìa.

Cả người Nhiếp Tư run lên, thấy cô ngồi xuống thì nhẹ nhàng nhích người, tiếp tục dựa vào tay vịn của ghế salon: “Được chưa thế?”

Thường Tuyết trừng mắt nhìn anh rồi cũng dựa vào tay vịn của ghế salon bên này, hai người mỗi người chiếm một bên. Cô mở giao diện game ra, nói: “Xong rồi đây.”

Hai người đồng thời tiến vào game.

Khả năng chơi game của Thường Tuyết cũng khá mạnh, bình thường cô chung nhóm với Nhiếp Tư cũng hay ăn được mạng. Đây có thể xem như là sở thích chung của hai người.

Nhìn vào màn hình, cửa máy bay đang mở.

Thường Tuyết hỏi: “Nhảy ở đâu?”

Nhiếp Tư: “Thung lũng.”

Thường Tuyết: “Oke.”

Trong máy bay còn có đồng đội, nếu tính ra thì chỉ có Thường Tuyết là nữ. Hai người còn lại mở mic, một trong hai chàng trai đó bật cười: “Số ba là nữ à?”

Đây là đang nói tới Thường Tuyết.

Nhiếp Tư ngước mắt lên nhìn Thường Tuyết.

Thường Tuyết bật cười điều chỉnh tư thế, mở mic ra nói: “Đúng.”

Chàng trai kia lại cười: “Vậy ba bọn anh gánh em.”

Thường Tuyết: “Được thôi được thôi.”

Nhiếp Tư hừ lạnh: “Lại thế nữa rồi.”

Thường Tuyết ném gối vào trong lòng anh: “Lát nữa tôi giúp anh.”

“Không cần.” Nhiếp Tư nói, anh tiếp tục điều khiển nhân vật. Bốn người cùng nhảy dù, hạ cánh tại thung lũng. Thường Tuyết nhìn tin nhắn của hai người đồng đội kia, cô cười nói: “Chiến tích của hai người kia cũng ghê lắm, cứ kết bạn đi, tối nay cứ chơi bốn người là được.”

Nhiếp Tư không nói gì.

Hai người bên kia có lẽ cũng đang xem thành tích của Thường Tuyết và Nhiếp Tư. Biết hai người kia mạnh, chàng trai số một cười nói: “Em gái, em lợi hại thật đấy.”

Thường Tuyết: “Quá khen quá khen.”

Chàng trai số hai: “Kết bạn đi.”

Thường Tuyết: “Được chứ được chứ.”

Còn chưa đánh đã kết bạn trước rồi, Nhiếp Tư ngước mắt nhìn Thường Tuyết. Cô cột áo lên, eo nhỏ như thế, anh mở mic, nói: “Đi bên này nè số một, có người sau lưng cậu.”

Số một nằm xuống ngay.

Nhiếp Tư bắn một cú tiễn kẻ địch sau lưng kia về với đất mẹ.

Thường Tuyết bật cười đá Nhiếp Tư một cái: “Ghê đấy.”

Hai người đều đi chân trần, ngồi trên sô pha, một cái chạm như vậy, da thịt dán vào nhau, Nhiếp Tư chậc một tiếng: “Cô đừng có đá mạnh thế được không.”

Thường Tuyết: “Anh lại định nói tôi là vua sức mạnh chứ gì.”

Nhiếp Tư nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại trên bàn chân với móng chân được tô đỏ rồi ừ một tiếng, sau đó hai người lại chơi tiếp.

Mười ngón tay của Thường Tuyết rất nhanh, đúng lúc đến vòng bo, cô cầm ống ngắm 2X trên đất lên, điều khiển nhân vật chạy về trước. Vòng bo ngày càng gần, Thường Tuyết đang định tìm xe máy thì đúng lúc này chàng trai số một lái một chiếc tới, mở mic nói: “Lên xe.”

Thường Tuyết cười kêu: “Tới đây.”

Nói xong cô nhảy lên xe. Nhiếp Tư điều khiển xe máy, đi song song cùng chiếc xe kia, chàng trai số một cười nói: “Không ngờ em khá đỉnh đấy, anh còn định gánh em cơ.”

Thường Tuyết khụ một tiếng, cười nói: “Không, anh mới mạnh, vẫn cần anh bé gánh thôi.”

“Anh bé? Ha ha.” Chàng trai kia cười to, Thường Tuyết bấm điện thoại, mỉm cười tới nỗi mi mắt cong cong.

Nhiếp Tư nhìn cô.

Chỉ thấy tóc cô rủ xuống vai, khoé môi nhoẻn một nụ cười mỉm. Đèn to trong phòng khách đã tắt, chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ. Khoảnh khắc đó, trong lòng của Nhiếp Tư có cảm giác kỳ lạ không nói được thành lời.

Anh chậc một tiếng, nói: “Cười như thể đứa có hiếu với trai vậy.”

Thường Tuyết ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Anh mới có hiếu với trai ấy, chẳng lẽ chơi game thì phải mặt nặng mày nhẹ à. Sao tối nay mặt anh cứ sầm sì thế?”

Nhiếp Tư liếm môi, cúi người cầm một chai bia lên, uống sạch: “Tôi có sao đâu, chẳng lẽ phải cầm điện thoại cười ngô nghê như cô à.”

Thường Tuyết chậc một tiếng, cô đứng dậy chen tới chỗ của Nhiếp Tư. Nhiếp Tư nhìn cô không nói gì, trông thấy cô huých vai mình, trên người cô lại thoang thoảng mùi sữa tắm mà anh dùng, thơm nức mũi. Nhiếp Tư híp mắt, đang định nói gì thì Thường Tuyết đã nói trước: “Này, nếu không thì đánh xong trận này chúng ta lập đội khác, sau đó kiếm cho anh một chị bé xem thử anh có cười ngô nghê không nhé?”

Nhiếp Tư: “Không tiếc anh bé số một của cô à?”

Thường Tuyết cười haha nói: “Không sao, chúng tôi kết bạn rồi, lần sau lại lập đội, còn nhiều cơ hội mà.”

Nhiếp Tư: “Ừ nhỉ.”

Thường Tuyết nói xong thì quay về đầu bên kia ghế salon, chân cô còn kéo theo một cái gối. Nhiếp Tư yên lặng nhìn cô mấy cái rồi lắc đầu thu hồi tầm mắt.

Trận này quả nhiên là thắng rồi.

Thường Tuyết vui tới mức giậm chân.

Nhiếp Tư chậc một tiếng.

Thường Tuyết mở mic nói với chàng trai số một: “Lần sau chúng ta lại chơi chung nữa nhé.”

“Ể, không chơi chung nữa à?” Chàng trai số một không hiểu.

Thường Tuyết cười nói: “Tôi tìm cho bạn tôi một chị bé đã.”

Chàng trai số một: “À, bạn của cô là anh số bốn hả? Ha ha được rồi. vậy lần sau chúng ta lại chơi chung vậy.”

Thường Tuyết: “Được.”

Nhiếp Tư lại nhìn cô mấy cái.