Hậu Ái

Chương 95: Ngoại truyện 17




Trans: Lam Lam

Tại nhà họ Thẩm, sắc mặt Lâm Tiếu Nhi – mẹ của tên ngốc cực kỳ lúng túng, bà tiện chân lặng lẽ đá mấy hộp cà phê mình mang tới xuống gầm tủ. Nghe nói Thẩm Tuyền thích uống cà phê bà còn đặc biệt nhờ người xách tay về từ Ý, mang đủ số lượng uống cho cả ba tháng, ban nãy nếu không phải Mạc Điềm nhanh trí, lúc này có khi Thẩm Tuyền đang uống cà phê đấy chứ.

Nguy hiểm ghê, may mà chưa uống.

Văn Tụng Tiên nhìn hộp cà phê mà vợ mình vừa đá kia cũng hiểu ý ngay, tiện tay lặng lẽ bỏ xì gà mang tặng cho Thẩm Tiêu Toàn vào ngăn kéo.

Thẩm Tiêu Toàn ngồi ngay bên cạnh ngăn kéo, thấy thế ông đóng ngăn kéo lại, tỏ ý với Văn Tụng Tiện là ông biết rồi.

Văn Tụng Tiên thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: “Đợi con dâu sinh rồi hút lại.”

Thẩm Tiêu Toàn: “Ừ.”

Ừ xong, ông nói tiếp: “Hút ít thôi thì hơn, thuốc lá có hại cho trẻ con lắm.”

Văn Tụng Tiên: “Ông hút chứ tôi có hút đâu, trước giờ tôi đâu hút thuốc nhiều.”

Thẩm Tiêu Toàn: “Ông còn cai được thì tôi cũng cai được.”

Văn Tụng Tiên: “Ừ, cũng được.”

*

Thẩm Tuyền cầm que thử kia ngồi trên ghế sofa nhìn một hồi. Điện thoại cô đổ chuông, Thẩm Tuyền nhấc máy, giọng của Văn Trạch Lệ vang lên từ đầu bên kia: “Vợ ơi.”

Trong giọng nói trầm ấm ấy chất chứa rất nhiều cảm xúc.

Thẩm Tuyền cất tiếng ngay: “Dạ.”

“Anh mua vé khứ hồi rồi, đến sáng là về tới nơi.”

Thẩm Tuyền: “Ừ, để em chụp cho anh que thử kia.”

Văn Trạch Lệ: “Được.”

Khoé môi Thẩm Tuyền cong lên, sau đó cô cúp điện thoại, mở camera ra chụp hình rồi gửi qua weixin.

Thẩm Tuyền: [Hai vạch.]

Văn Trạch Lệ: [Anh nhìn thấy rồi, hai vạch, rất rõ.]

Thẩm Tuyền: [Ừ, rõ lắm.]

Văn Trạch Lệ: [Tháng này em không đến ngày, anh không ngờ luôn ấy, còn tưởng em lén uống thuốc tránh thai.]

Thẩm Tuyền: [Anh vẫn đang giận em đấy à.]

Văn Trạch Lệ: […Ôi, lỗi của anh mà.]

Lúc đó Văn Trạch Lệ tìm thuốc tránh thai khắp phòng, lục hết ngăn kéo ra, Thẩm Tuyền lạnh lùng ngồi trên sofa tham gia cuộc họp, không hề để ý đến anh.

Sau đấy người đàn ông không tìm thấy, anh đứng ở cửa, chiếc áo sơ mi hơi nhàu nhĩ. Anh nghiến răng, thật không biết làm sao với người phụ nữ này, cuối cùng chỉ đành đi vào bếp pha một cốc nước đường đỏ cho cô, hy vọng nước đường đỏ có thể làm ấm tử cung, đừng chậm quá lâu, nhưng uống rồi cũng chẳng có kết quả gì.

Thẩm Tuyền vẫn bị chậm kinh, Văn Trạch Lệ thấy cô không có gì khó chịu nên dần dần cũng thấy chắc không có vấn đề gì, mấy ngày nay hai người quên khuấy chuyện đó luôn thì Thẩm Tuyền lại có phản ứng nghén.

Thẩm Tuyền: [Anh đi Pháp làm gì đấy?]

Văn Trạch Lệ: [Bí mật.]

Vẫn là bí mật, Thẩm Tuyền đã hỏi đến lần thứ ba, cô chẳng thèm hỏi nữa. Cô dặn anh chú ý an toàn rồi gửi tin nhắn cho Trần Y.

Trần Y: [Có bầu nhanh vậy á?]

Thẩm Tuyền: [Ừ.]

Trần Y: [Thế thì phải chăm sóc cơ thể cho tốt.]

Thẩm Tuyền: [Ừ.]

Trần Y: [Mấy hôm nữa mình sang thăm cậu.]

Thẩm Tuyền: [Cậu với Văn Trạch Tân sao rồi?]

Trần Y: […Một lời khó nói.]

Thẩm Tuyền dựa lên tay sofa, cô híp mắt, đặt điện thoại xuống. Mạc Điềm đã vào bếp dặn dò dì giúp việc điều chỉnh lại bữa tối nay, biết Thẩm Tuyền thích ăn chua nên dặn họ làm các món chua, sau khi dặn dò xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Tuyền, mắt Mạc Điềm lại ửng đỏ. Lúc trước thì bà còn hùng hùng hổ hổ, giờ thì cảm xúc dâng trào, bà đi tới: “Que thử cũng chuẩn nhưng vẫn phải tới bệnh viện xét nghiệm siêu âm xem.”

Thẩm Tuyền gật đầu: “Vâng ạ.”

“Đợi Văn Trạch Lệ về rồi bảo nó đi với con.” Mạc Điềm cũng muốn đi cùng con gái mình, nhưng mà nên để cho hai đứa cảm nhận cảm giác lần đầu làm cha mẹ.

Thẩm Tuyền: “Vâng ạ.”

Lâm Tiếu Nhi đứng dậy đi tới ôm lấy vai Thẩm Tuyền: “Con muốn ăn cái gì thì bảo mẹ, mẹ cho người mang qua, cho dù là trăng trên trời cũng hái xuống cho con.”

Thẩm Tuyền: “Không cần tới thế đâu ạ.”

Lâm Tiếu Nhi bật cười to, vỗ vỗ vai cô rồi nói với Mạc Điềm: “Có để chúng nó tiếp tục ở toà 188 không?”

Mạc Điềm nhìn Thẩm Tuyền, hai ông bố cùng nhìn cô. Nói trắng ra quyền quyết định vẫn nằm trong tay người trẻ.

Thẩm Tuyền: “Ở ạ, dì giúp việc anh Lệ mời cũng ổn ạ.”

Lâm Tiếu Nhi: “Dì giúp việc đó vốn là giúp việc cho hai vợ chồng ông nội, đương nhiên là ổn, nhưng dì ấy cũng có tuổi rồi, hay là sắp xếp thêm dì khác qua giúp nữa nhé? Toà nhà đó rất tốt chỉ là có mỗi một gian phòng, không ở thêm được một hai người.”

Nói tới đây Thẩm Tiêu Toàn nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hay là về nhà ở đi, ở nhà tiện hơn.”

Thẩm Tuyền lắc đầu: “Thôi, cũng có phải chuyện gì to tát đâu ạ.”

Cô làm việc ở công ty biết bao nhiêu năm như vậy, có nhiều nhân viên nữ vẫn mang bụng bầu đi làm, cũng chẳng có việc gì. Năm ngoái Thẩm Tuyền còn thay đổi quy định nhân sự, đẩy cao điều kiện và tuổi ứng tuyển của nhân viên nữ lên, đã kết hôn chưa có con không còn là viên đá cản trở trên con đường tìm việc nữa.

Thấy không khuyên được, cha mẹ hai bên cũng không khuyên nữa. Thẩm Tuyền đã có chủ kiến vậy thì đành để người cha Văn Trạch Lệ này lo lắng vậy, thêm nữa hai người mới kết hôn cần ở riêng nên ai cũng hiểu được lựa chọn của hai người.

Một lát sau, cơm tối đã xong.

Trên bàn ăn có mấy món ăn vị chua, đây là bữa Thẩm Tuyền ăn ngon nhất từ tối qua tới giờ, không có mùi tanh khiến cô nôn oẹ, chỉ có vị chua mà cô thèm.

Cô ăn thêm một bát cơm.

Cha mẹ thấy vậy thì vui lắm.

Ăn tối xong, Lâm Tiếu Nhi và Mạc Điềm kéo Thẩm Tuyền ra sân sau để tiêu hoá thức ăn, Mạc Điềm liên tục phổ cập những điều cần phải chú ý trong lúc mang bầu cho Thẩm Tuyền.

Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh cũng phụ họa thêm.

“Giờ có yoga dành cho mẹ bầu, bé Tuyền, con phải tập món này đi.”

“Đúng rồi, mời gia sư về nhà luôn.”

“Với cả bảo Văn Trạch Lệ tới bệnh viện trải nghiệm cái mười bậc nỗi đau đi.”

Lâm Tiếu Nhi: “…Đúng rồi.”

Thẩm Tuyền nhìn hai bà mẹ, không nói tiếng nào. Cô bấm điện thoại, sắp xếp công việc cho Thường Tuyết rồi nói luôn chuyện cô đã mang bầu cho cô ấy.

Thường Tuyết gửi mấy dấu chấm than tới.

Thường Tuyết: [AAAAAAAAAAAAA có bầu rồi á?]

Thường Tuyết: [Chúc mừng cậu nhá.]

Thường Tuyết: [Mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt.]

Thường Tuyết: [Cậu còn đi làm không? Hay là nghỉ luôn?]

Thẩm Tuyền: [Đi làm chứ.]

Cũng đúng, sao Thẩm Tuyền bỏ công bỏ việc được.

Nhưng Thường Tuyết cũng biết tiếp theo đây công việc của cô ấy sẽ bận rộn hơn.

Thẩm Tuyền: [Chọn hai bạn thực tập tới giúp cậu đi.]

Thường Tuyết: [Được.]

Tiêu hoá thức ăn xong, hai bà mẹ đã nghĩ xong sau này sẽ chăm cháu thế nào, bởi vì hai mẹ vẫn còn trẻ, hồi trước trong nhà có nhiều người giúp việc, con mình sinh ra không phải chăm quá nhiều. Tuy là con vẫn ở cạnh nhưng việc gì cũng có người giúp việc, bây giờ vừa nghĩ tới sắp có một đứa cháu, chắc chắn phải tự tay chăm sóc, tự mình thức đêm vân vân.

Thẩm Tuyền mặc cho hai mẹ tha hồ tưởng tượng, không chen lời, cô ngồi xuống cầm ipad lên đọc mail, cùng Thẩm Tiêu Toàn thương lượng kế hoạch thu mua và chuyện công viên sinh thái.

Thẩm Tiêu Toàn rót cho con gái một cốc sữa: “Giới giải trí tuy kiếm được rất nhiều tiền nhưng tạm thời đừng động vào.”

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn công ty giải trí nằm trong kế hoạch thu mua, cô tiện tay gạch bỏ.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái: “Nếu đã làm thì phải làm cho tốt, phải có đoàn đội tốt, nhưng trước mắt chúng ta vẫn chưa có kinh nghiệm, con lại đang có bầu, không cần vất vả như vậy.”

Thẩm Tuyền gật đầu.

Thẩm Tiêu Toàn nói: “Trước mắt chúng ta cần nhất là mảng chip, nếu đã chạm vào rồi thì phải kiên trì làm cho được, đầu tư bao nhiêu tiền cũng được.”

Thẩm Tuyền: “Được.”

Thẩm Tiêu Toàn: “Chuyện hợp tác với nhà họ Giang con bàn bạc thế nào rồi?”

Thẩm Tuyền: “Đã ký hợp đồng cùng sử dụng tài nguyên rồi ạ.”

Thẩm Tiêu Toàn mỉm cười gật đầu.

“Con gái bố lúc nào cũng xuất sắc như thế.” Thẩm Tiêu Toàn sờ sờ đầu Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền tủm tỉm cười.

Ngồi thêm một lúc nữa Thẩm Tuyền đã có chút mệt mỏi, cho dù mùi ở nhà không nồng lắm nhưng Thẩm Tuyền vẫn nhạy cảm, vẫn cảm thấy mùi hương đó hơi nhức mũi.

Thế là cô lên gác đi nghỉ, Mạc Điềm đưa cô lên, ban nãy ăn cơm xong, người giúp việc đã dọn dẹp lại phòng của Thẩm Tuyền.

Tất cả các tản hương trong phòng đã bị dọn đi hết, chăn chiếu vỏ sô pha đều đã được thay hết, bây giờ trong phòng chỉ còn mùi nước giặt thoang thoảng.

Thẩm Tuyền đi tắm, Mạc Điềm ngồi trong phòng cô.

Thẩm Tuyền tắm xong nằm lên giường, Mạc Điềm mới yên tâm đi ra ngoài. Trong phòng tôi tối, Thẩm Tuyền vô thức vuốt bụng, phẳng lặng, chẳng sờ được cái gì.

Một lát sau, cô cầm điện thoại lên, nhìn nửa cơ thể Văn Trạch Lệ trên màn hình điện thoại.

Một lúc lâu sau Thẩm Tuyền mới thiếp đi.

*

Đêm muộn, một chiếc máy bay lướt qua không trung rồi từ từ hạ cánh, chuyến bay thẳng từ Pháp tới thủ đô đã tới nơi, Văn Trạch Lệ mua vé muộn, chỉ còn hạng bình dân nên chỉ đành mua hạng bình dân, trợ lý đi cùng với anh đã ngủ say cả đường, Văn Trạch Lệ lại chẳng ngủ mấy.

Đồ hiệu trên người cùng vẻ ngoài khiến anh bị xin số và weixin mấy lần, cuối cùng anh không chịu nổi nữa, xoay nhẹ nhẫn trên cổ tay, còn để ảnh cưới của hai người làm ảnh nền màn hình. Màn hình cứ sáng mãi, khiến cho biết bao cô phải ngừng lại.

Sau khi đi ra khỏi khoang máy bay, Văn Trạch Lệ đẩy hành lý, bước đi của anh rất nhanh.

Trợ lý mới tới không hề theo kịp anh, chẳng mấy chốc đã chẳng thấy bóng dáng Văn Trạch Lệ đâu, cậu ta ngây ra, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lâm Tập. Ở đầu bên kia, Lâm Tập đen mặt nói: “Vợ sếp Văn có bầu, đương nhiên là sốt ruột rồi, cậu tự gọi xe về đi.”

“À? Vâng ạ.” Trợ lý nam đưa tay đỡ kính.

Một giây sau, cậu ta nghe thấy tiếng xe thể thao nổ máy phóng từ trước qua, cậu ta ngây người, sếp cậu ta đang ngồi ở ghế phụ, gác tay lên cửa xe.

Bên cạnh là bạn thân của sếp, Cố Trình.

Còn cậu ta thì cứ thế bị bỏ quên tại chỗ như vậy…

Đm

Gọi xe vậy.

“Cậu lái con xe này tới làm gì?” Miệng Văn Trạch Lệ nhai kẹo cao su, anh đen mặt nói.

Cố Trình ho khụ một tiếng: “Xe trong nhà lái đi mất hết rồi, chỉ còn lại cái này thôi.”

“Nhìn đẹp chứ dùng chẳng tốt gì cả.” Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng.

Cố Trình: “Không hề nhé, đợi lát nữa đến đoạn đường nhà vợ cậu rồi chiếc xe này sẽ có tác dụng thôi.”

Văn Trạch Lệ: “Con mẹ nó cậu mà làm cô ấy thức giấc tôi đánh cậu đầu tiên.”

Cố Trình: “…”

Cảm nhận sâu sắc thứ gọi là anh em cây khế.

Đúng là có tác dụng thật, tất cả các con đường của thủ đô về đêm đều rất thông suốt, Cố Trình nghe theo lời của Văn Trạch Lệ lái như thể đua, xe lên số, con đường bỗng chốc biến ngắn lại. Gần đến Danh Sĩ Hội Thành, Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Lái chậm lại, đừng gây tiếng ồn.”

Khoé miệng Cố Trình giật giật: “Ơ kìa, còn chưa tới chỗ vợ cậu đâu đấy.”

“Thì cũng không được.”

Cố Trình: “…Thôi cậu khỏi về, ngồi ở cửa tới sáng đi, thế càng không đánh thức cô ấy hơn.”

Văn Trạch Lệ: “Cút.”

Chiếc xe chầm chậm lái đến cửa nhà họ Thẩm, Văn Trạch Lệ kéo cổ áo sơ mi, anh kéo hành lý đi tới ấn chuông cửa, một lát sau quản gia ra mở cửa.

“Văn thiếu.” 

Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Quản gia nhìn đồng hồ, rạng sáng mà. Quản gia nhìn chiếc xe thể thao bên ngoài: “Cậu Cố có vào không ạ?”

“Không vào.” Văn Trạch Lệ đi vào, quản gia gật đầu chào Cố Trình rồi đóng cửa lại. Cố Trình nhìn thấy Văn Trạch Lệ đi vào thì quay đầu xe, thở dài một hơi rồi lái chiếc xe thể thao xinh đẹp này chạy ra ngoài với tốc độ 60 mã chậm rãi.

Tầm này mọi người đều đã đi nghỉ, quản gia ấn thang máy cho Văn Trạch Lệ, nhỏ giọng nói: “Bé Tuyền chín giờ hơn đã đi ngủ rồi, trông có vẻ không thoải mái lắm.”

Văn Trạch Lệ vâng một tiếng.

Đến tầng 2, anh không dám đẩy hành lý vào trong mà để luôn ở cửa. Anh mở cửa phòng ra, trong phòng thoáng ra mùi tươi mát, anh bước vào trong, đi ngang qua kệ tủ đã nhìn thấy người con gái nằm nghiêng. Thấy cô không nằm sấp, Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh bước tới ngồi xuống giường ngắm nhìn cô.

Sao lại cau mày vậy?

Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm lên lông mày cô, cơ thể Thẩm Tuyền khẽ giãy dụa, chăn rơi từ trên vai xuống, Văn Trạch Lệ vội vàng kéo chăn cho cô.

Ngắm cô một lúc Văn Trạch Lệ mới đứng dậy lấy đồ ngủ trong tủ đi tắm. Cả quá trình anh không phát ra một tiếng động nào, nhưng Thẩm Tuyền vẫn thức giấc mất rồi.

Đèn phòng tắm vừa sáng là cô đã tỉnh, cô chớp chớp mắt, một lúc sau mới đi xuống giường, đi chân đất tới phòng tắm nhìn xem.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Văn Trạch Lệ người đầy hơi nước đi ra, hai vợ chồng nhìn nhau, Thẩm Tuyền che mồm ngáp một cái đang định nói gì thì ánh mắt Văn Trạch Lệ lướt xuống dưới, nhìn chằm chằm chân cô.

Tiếp đó, anh tiến tới bế cô lên, sầm mặt nói: “Sao em không đi dép vào?”

Miệng Thẩm Tuyền vẫn đang mở, cô ôm cổ anh ngơ ra một hồi.

Văn Trạch Lệ lạnh mặt: “Trong nhà đáng ra nên trải thảm khắp nơi cho em, cái thói xấu này của em cũng phải thay đổi đi.”

Thẩm Tuyền sực tỉnh thì chợt có chút tủi thân: “Em không để ý thôi mà.”

“Có lần nào em để ý đâu? Bảo sao đến ngày đau đến chết đi sống lại, nhân viên công ty em biết em ở nhà thế này không? Lần sau anh quay video cho mọi người xem xem nhé.”

Thẩm Tuyền: “…Anh dám.”

Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn cô rồi hôn lên môi cô luôn, chặn lại tất cả những gì cô định nói. Thẩm Tuyền nhân lúc anh đưa lưỡi vào bèn cắn anh một cái.

Lần này Văn Trạch Lệ không để cô cắn dễ dàng thế nữa, anh còn né mấy lần.

Thẩm Tuyền hiểu ra ngay, lúc trước anh cố tình để cô cắn, chứ còn anh đã muốn né là sẽ né được. Thẩm Tuyền thu lưỡi mình lại, Văn Trạch Lệ nhướng mày, theo bản năng quấn lấy cô.

Thẩm Tuyền lui về sau để lấy đà, lúc này cắn mạnh một cái.

Văn Trạch Lệ hự một tiếng, lưỡi anh lướt qua răng cô, sau đó khẽ liếm khoé môi, ở đó có máu, anh mỉm cười nói: “Vợ ơi, em đỉnh vl.”

Thầm Tuyền tiến tới, hôn lên khóe môi anh: “Không được quay video.”

Văn Trạch Lệ mỉm cười bế cô lên giường rồi cúi đầu nhìn cô: “Không quay, chỉ có anh mới được nhìn thấy em thế này thôi.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

Sau đó, hai người lại yên lặng, mấy giây sau Thẩm Tuyền mở ngăn kéo ra đưa que thử cho anh, Văn Trạch Lệ cầm lấy nhìn rồi mỉm cười: “Để anh mang về cho người đóng khung.”

Thẩm Tuyền: “Treo ở đâu?”

“Treo trong phòng con ý.”

Thẩm Tuyền: “Nhạt nhẽo.”

Tiếp đó, cô nắm tay anh đặt lên vùng bụng bằng phẳng. Cách một lớp áo, Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy da thịt cô nóng bỏng, cũng chẳng cảm thấy gì.

Nhưng anh lại không nỡ bỏ tay ra.

Thẩm Tuyền gối lên gối nhìn anh.

Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nhìn cô, anh mỉm cười nói: “Thần kỳ thật.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

“Mẹ nói mai phải đi xét nghiệm kiểm tra mới chắc chắn được.”

Văn Trạch Lệ vén chăn ra nằm xuống, ôm lấy eo cô: “Ừ, anh đi với em.”

Mặt Thẩm Tuyền dán lên vai anh, chỉ một chốc cô lại thiếp đi. Văn Trạch Lệ lại không tài nào ngủ nổi, anh cầm điện thoại lên, khoe khoang trong nhóm chat.

Văn Trạch Lệ: [@ mọi người]

Văn Trạch Lệ: [Vợ anh có bầu rồi, các cậu chuẩn bị đi.”

Chu Dương: […Nửa đêm nửa hôm rồi cậu có thôi đi không.]

Giang Úc: [Con cái là thứ vừa yêu vừa ghét, sau này cậu sẽ hiểu.]

Nhiếp Tư: [Chúc mừng nhá chúc mừng nhá.]

Tiêu Nhiên: [Chúc mừng.]

Chu Dương: [Đừng tag Hứa Điện, giờ nó thảm lắm.]

Văn Trạch Lệ: [Thảm thì càng nên ra đây xin vía anh chứ @ Hứa Điện.]

Cố Trình: [Văn thiếu điên rồi.]

Văn Trạch Tân: [Chúc mừng anh, em được làm chú rồi.]

Chu Dương: [Nhị thiếu, nghe nói gần đây chú cũng không vui vẻ gì lắm nhỉ?]

[Văn Trạch Tân đã rời khỏi nhóm]

[Chu Dương đã thêm Văn Trạch Tân vào nhóm]