Quân Phi Vũ đôi mắt sáng trợn tròn, nàyHoa Trầm Hương có biết hay không chính mình đang nói cái gì? Cổ nhâncũng có lúc to gan như vậy sao?
Hắn nói như vậy, không phải là là hướng mẫu hoàng chính thức cầu hôn sao?
Quả nhiên, Quân Mạc Sầu cao hứng cườito- Rất tốt! Rất tốt! Trẫm thật không nghĩ tới, Phi Vũ của chúng ta lạicó tiền đồ như thế, nhanh như vậy liền đem tâm Trầm Hương hoàng tử đãcấp lấy đi.
Quân Phi Vũ giậm chân- Mẫu hoàng, ngươi lại trêu chọc hoàng nhi!
_ Được rồi! Thấy các ngươi ở chung hòahợp, mẫu hoàng cũng yên lòng- Quân Mạc Sầu cười nói xong, hướng Quân Phi Vũ vẫy vẫy tay, nhìn thấy thương tích trên đầu nàng, khẽ chau mày- PhiVũ, thương tích trên đầu của ngươi như thế nào rồi?
_ Mẫu hoàng không cần lo lắng, không hề có việc gì, Ôn ngự y nói chỉ là bị thương ngoài da.
Quân Mạc Sầu nhẹ vỗ về vết thương củanàng- Không có việc gì là được rồi, sau này phải cẩn thận 1chút, đừnggây chuyện nữa. Lần này mẫu hoàng đi sứ ở Thiên Tiệm quốc, bọn họ dângtặng cho 1 lọ hắc ngọc kéo dài tính mạng, nghe nói xứt ở trên vếtthương, chỉ qua một đêm là hết, mẫu hoàng ban cho ngươi, ngươi hãy dùngthử xem.
_ Thật vậy chăng? Cám ơn mẫu hoàng!- Quân Phi Vũ đại hỉ, lập tức nhận lấy, dùng sức ở mặt Quân Mạc Sầu hôn một cái.
Quân Mạc Sầu sửng sốt một chút, lập tứctươi cười rạng rỡ- Ngươi đứa nhỏ này, lớn như vậy còn nhỏng nhẽo, cũngkhông sợ Trầm Hương hoàng tử thấy sẽ cười nhạo.
_ Trầm Hương sẽ không cười nhạo của ta- Quân Phi Vũ mắt cười loan loan nhìn về phía Hoa Trầm Hương- Đúng không? Trầm Hương.
Hoa Trầm Hương cười gật nhẹ đầu- Sẽ không!
Quân Mạc Sầu nhìn khuôn mặt Quân Phi Vũtươi cười tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt đẹp đột nhiên xuất hiện một tầngsương mù, nàng thân thủ sủng nịnh, nhẹ vỗ về đầu Quân Phi Vũ- Vũ nhi,trẫm về cung trước, Trầm Hương hoàng tử đã có thể giao cho ngươi chiếucố.
_ Hoàng nhi cẩn tuân ý chỉ của mẫu hoàng. Mẫu hoàng, Vũ nhi tiễn ngươi ra!
Quân Phi Vũ vô cùng thân thiết ôm lấytay Quân Mạc Sầu, Quân Mạc Sầu vốn là muốn răn dạy nàng không đủ đoantrang, lại nhìn thấy trên mặt nàng dào dạt tươi cười, lời thu lại konói.
Lúc đi tới cửa, nhìn thấy thân ảnh quenthuộc, Quân Mạc Sầu dừng cước bộ một hồi- Vũ nhi, hạ lệnh Diệp Phongcùng trẫm trở về, thuận tiện đem thuốc mang về cho ngươi.
Quân Mạc Sầu lời này vừa nói ra, không chỉ Quân Phi Vũ sửng sốt một chút, ngay cả Diệp Phong tựa hồ cũng ngạc nhiên.
Hắn sửng sốt một chút, liền lập tức nói- Diệp Phong tuân chỉ!
Phải đi với Quân Mạc Sầu 1 lát kia, Quân Phi Vũ rất sợ Quân Mạc Sầu sẽ gây bất lợi với Diệp Phong, lại kéo ốngtay áo của nàng nói một tiếng- Mẫu hoàng, Diệp Phong là một người tẫntrách, người không nên làm khó hắn.
Quân Mạc Sầu cười liếc mắt nhìn DiệpPhong một cái- Ngươi nha đầu kia, thế nào liền biết trẫm sẽ làm khó hắn? Ngươi yên tâm đi, trẫm sẽ không động tới người của ngươi.
Quân Mạc Sầu một câu “Trẫm sẽ không động người của ngươi”, nháo đỏ mặt Quân Phi Vũ, lại tác động mấy tâm nam nhân.
Phượng Nghi cung.
_ Diệp Phong, ngồi đi!- Quân Mạc Sầu kêu Diệp Phong, quay đầu lại để cho cung nữ lui ra, ngay cả phi tử Đồng Ancủa nàng, cũng bị nàng khuyên ra.
Diệp Phong nghiêm chỉnh ngồi xuống, đợi Quân Mạc Sầu khai thanh.
_ Diệp Phong, ngươi có biết trẫm muốnnói với ngươi cái gì ko?- Quân Mạc Sầu thanh âm rất ôn nhu, nhưng trênmặt mỉm cười tuyệt mỹ, lại khác với lúc tươi cười ở Phi Vũ cung.
_ Diệp Phong ngu dốt, kính xin bệ hạ nói thẳng!
Quân Mạc Sầu đột nhiên gầm lên 1 tiếng- Qùy xuống cho trẫm!
Diệp Phong không hỏi nguyên nhân, trực tiếp quỳ xuống.
Hắn ko phải là người hiểu hết nhân tâm,nhưng hắn biết, nữ hoàng bệ hạ là một nữ nhân anh minh thông tuệ, nàngkêu mình quỳ xuống, khẳng định việc hắn quỳ ko phải là ko có lý do.
Quân Mạc Sầu nhẹ nhàng bước liên tục,đến gần bên cạnh hắn, trên cao nhìn xuống nhìn nam nhân chính mình vẫnnể trọng, yếu ớt nói- Diệp Phong, từ nhỏ đến lớn, tro nhóm ám vệ cácngươi, ngươi là người trẫm thích nhất, cũng là người trẫm coi trọngnhất.
Ngừng lại một chút, nàng lại tiếp tụcnói- Trẫm biết, lúc trước đem ngươi phái đến bên người Phi Vũ, ngươi vốn không vui. Nhưng trẫm biết ngươi là người tẫn trách, mặc kệ Phi Vũ điêu ngoa ghê tởm thế nào, lấy ngươi ổn trọng tính tình, nhất định có thểbảo hộ nàng chu toàn. Thế nhưng, trẫm thật không có nghĩ đến, ngươi cũng dám làm nàng bị thương!
Quân Mạc Sầu nói câu cuối cùng này, Diệp Phong rõ ràng cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén.
Hắn tro lòng phát lạnh, hắn không sợ chết, nhưng hắn ko nghĩ bị chết oan uổng như thế.
_ Bệ hạ, thỉnh cấp Diệp Phong 1 cơ hội biện giải.
Quân Mạc Sầu hừ lạnh, đôi mắt sáng lạnhlẽo như đao- Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì! Ko phải là Phi Vũ muốnthân thể của ngươi sao? Diệp Phong, ngươi thật là rõ, hay ko rõ? Trẫmđem bọn ngươi cấp cho mấy vị công chúa, trên danh nghĩa là thị vệ, nhưng ngầm là đem bọn ngươi ban cho các công chúa. Ngươi vì sao ko thể nghĩnhư vậy, công chúa điện hạ chịu muốn ngươi, đó là vinh hạnh của DiệpPhong ngươi!
Diệp Phong thân thể chấn động, lại ko dám hé răng, nhưng đĩnh trực lưng, lại sáng tỏ nói hắn bất mãn.
Quân Mạc Sầu nhìn hắn quật cường, nhưng bộ dáng lại câm nhẫn, yêu thương hắn, nhưng lại ko thể ko tức giận.
Cuối cùng, nàng yếu ớt thở dài- DiệpPhong, nếu ko phải vừa rồi Vũ nhi ngăn cản trẫm một chút, trẫm hôm nayđúng là sẽ ko bỏ qua cho ngươi! Nếu Vũ nhi vì ngươi cầu tình, trẫm cũngcho ngươi một cơ hội lựa chọn, ngươi sẽ ở lại bên người Phi Vũ, hảo hảohầu hạ nàng, hoặc là, thay trẫm ra chiến trường, bảo vệ quốc gia. Ngươituyển trạch đi!
Diệp Phong trong lòng kích động được bađào quang dũng, 1 mặt, chính mình có quyền lợi tuyển trạch, có thể chạyvề phía sa trường, đều là mộng tưởng của nam nhân cho tới nay.
Về phương diện khác, rốt cuộc cũng có thể ly khai khỏi nữ nhân điêu ngoa ghê tởm kia, không còn bị nàng quấy rầy cùng khống chế.
Thế nhưng, vì sao hắn vừa nghĩ tới phảily khai khỏi nàng, nghĩ đến phải cách nàng rất xa, cũng ko còn được nhìn thấy nàng thường xuyên nữa, tro lòng lại khó chịu như vậy? Tâm hắn nhưnhéo thành một đoàn.
Vào giờ khắc này, giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng, thế nhưng so với bất luận cái gì đều khắc sâu vào tâm hắn.
Hắn, nên đi? Hay là nên ở lại?
Diệp Phong trong lòng cảm thấy một loại cảm giác chưa từng có trầm trọng trôi qua .
Quân Mạc Sầu cũng không thúc hắn, đợi hắn từ từ suy nghĩ, bưng lên trên chén trà, nhẹ thổi, chờ hắn quyết định.