Hậu Cung Của Trẫm Nổi Lửa Rồi

Chương 12: Ai dỗ ai




Tin này có thể kịp thời đưa vào trong cung, cũng may nhờ có sự khôn khéo trơn tuột của Lý Nghĩa Hải.

Không hổ là lão bánh quẩy chìm nổi mấy chục năm ở biển quan*, đầu óc của lão vẫn còn hữu dụng. Nếu đã “quy phục” bệ hạ, vậy thì ắt phải đề phòng bên phía Thẩm tướng có biến. Lý Nghĩa Hải từng đi theo Thẩm Quân Triệu một thời gian nên cũng biết rất rõ thủ đoạn của vị thủ phụ trẻ tuổi này sấm rền gió cuốn như thế nào.

* Ý là so sánh quan trường như biển sâu

Tảo triều ngày mai, chín phần mười là đống chiết tử buộc tội lão sẽ chồng cao như núi, đêm nay cũng phải cẩn thận, nhỡ đâu Thẩm tướng không kiên nhẫn đi chính đạo, dứt khoát linh hoạt lấy luôn cái đầu của lão thì cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Kim Lân vệ canh giữ mười hai cửa kinh thành có một nửa đều là tướng sĩ do Thẩm Tranh Minh dạy dỗ ra, hiện giờ đã được giao tất vào tay Thẩm Quân Triệu. Càng không cần nhắc đến cao thủ ẩn giấu trong Thẩm phủ, tùy tùy tiện tiện chỉ một ngón tay cũng có thể đòi mạng Lý Nghĩa Hải.

Cổ nhân từng nói chèo cẩn thận giữ được thuyền vạn năm, Lý Nghĩa Hải có tâm giữ mạng, gần như ngay lúc Kim Lân vệ vừa đến Lý phủ thì lão đã lập tức phái người trốn ra từ cửa sau, men theo đường nhỏ chạy như bay tới hoàng cung.

Chỉ cần Thẩm tướng không “trảm lập quyết(1)” lão thì lão vẫn còn một đường sống. Nếu thật sự phải đầu rơi máu chảy, vậy thì báo cho thánh thượng sớm một chút, lão mong rằng Ung Lý có thể bảo vệ vợ con mình chu toàn…

Chú Thích (1) Cho nên Lý Nghĩa Hải vừa bị áp giải vào thiên lao thì Thẩm Quân Triệu đã bị truyền triệu rồi.

Triệu Tuyền tự mình tuyên chỉ, đường đường là ngự tiền đại thái giám, vậy mà lúc này chân lại run dữ dội. Gã sợ mình sẽ bị Thẩm tướng tế đao, dùng máu từ đầu gã kéo mở tấm màn cung biến.

“Thẩm, Thẩm tướng, mời.”

Mồ hôi lạnh trên trán Triệu Tuyền cuồn cuộn tuôn xuống.

Thẩm Quân Triệu dáng vẻ băng lạnh, giễu cợt nói: “Đã tới canh giờ này rồi, bệ hạ vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”

Triệu Tuyền nào biết đến vị giấm chua ê răng nào đó, gã chỉ muốn nhấn mạnh tính quan trọng của Lý gia, để Thẩm Quân Triệu cân nhắc, đoạn nói: “Bệ hạ thương tiếc Lý công tử, hiện đang ở trong phòng của y……”

“Đi thôi, bệ hạ cho triệu gấp, thần nào dám chậm trễ.” Thẩm Quân Triệu căn bản không hề cho Triệu Tuyền cơ hội nói hết. Hắn phất tay áo đi ra cửa, hơi lạnh quanh thân hắn đông lại đến mức Triệu đại tổng quản cảm thấy như mình đang ở giữa tháng mười hai giá rét.

Đã bảo là ngày đại thử cơ mà? Sao mới một đêm đã tiến vào đại hàn rồi!*

Lúc Thẩm Quân Triệu đến Điện Ngự Đình thì Ung Lý mới vừa thay xong đế phục.

Nguyên Diệu Đế xưa nay không câu nệ tiểu tiết, nam nam nữ nữ đều dám nuôi chung ở trong một hậu cung, mặc đồ tùy tính sớm đã là chuyện nhỏ, các gián thần* cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dù sao thì trên triều hội lớn nhỏ triệu kiến thần tử, bệ hạ đều ăn mặc quy củ nề nếp, đạo bào tay rộng y mặc lúc ở hậu cung vẫn là Vân Cẩm thâm y(2), bọn họ cũng coi như không biết, các gián thần cũng rất bận đó!

Chú Thích * và (2) Đế phục suy cho cùng đều rất cồng kềnh, hơn nữa còn phải đội quan, Ung Lý lại đang vội “chất vấn” Thẩm Quân Triệu, vô cùng mất kiên nhẫn.

Cung nhân hầu hạ cũng biết đã xảy ra việc lớn nên tâm thần đều không yên, đế phục này mặc lên rồi lại không được chặt chẽ kỹ lưỡng, nghiêm chỉnh kín đáo như những lần trước.

Ung Lý còn đang trấn an Lý Kình: “Ngươi cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ không để Lý thượng thư xảy ra chuyện gì.”

Tuy Lý Kình đã bị dọa đến mức sắc mặt nhợt nhạt, nhưng tâm tính cậu không yếu, lúc này cũng không khóc lóc thảm thương, chỉ hành một thâm lễ rồi trang trọng nói: “Thảo dân tín trọng bệ hạ.” *

Chú Thích * Ung Lý càng đánh giá cậu cao hơn, y vỗ vai cậu nói: “Đợi trẫm trở về.”

Lý Kình cung kính đáp lời.

Lúc trấn an Lý Kình, giọng nói của Ung Lý vững vàng thoải mái, nhưng trên đường đi y lại có chút không chắc chắn về chính bản thân mình.

Thẩm Quân Triệu đây là có ý gì?

Những lời đã nói lúc ban ngày đều là tào lao thôi sao?

Cái gì mà tha cho Lý Nghĩa Hải, cái gì mà cho y lễ bộ, cái này cái kia, tất cả đều chỉ là trêu y à?

Đại thần trên triều đều biết Thẩm Quân Triệu tính tình quỷ dị khó lường, khó bề suy đoán, nhưng Ung Lý nhìn lại mười năm hai người quen biết, y vô cùng chắc chắn và khẳng định rằng Thẩm Quân Triệu chưa từng lừa y.

À…… một ít việc lông gà vỏ tỏi, ví dụ như “thuốc này không đắng, thứ đồ ngọt này có độc, luyện công phu này có thể bay”, hắn mở miệng là có thể nói ra ngay, hù dọa y đến ngẩn ngơ.

Nhưng những việc lớn như Lý Nghĩa Hải và lễ bộ, Thẩm Quân Triệu sao có thể nói một đằng làm một nẻo được!

Y cho rằng ngày hôm nay hai người đã hòa hợp ở chung, chẳng lẽ Thẩm Quân Triệu thực sự dùng mỹ nhân kế, dụ y khinh suất, giết ngược một phen?

Không nghĩ còn tốt, Nguyên Diệu Đế vừa nghĩ lại càng tức nổ người.

Y thích Thẩm Quân Triệu, thực sự là mù một đôi mắt rồng rồi!

Chờ đến được Điện Ngự Đình, nhìn thấy Trung thư tỉnh Tả thừa Chu Đống Văn, Lễ bộ Thị lang Tôn Thiếu Hoài còn có đốc tra Tả ngự sử Tả Vân Hải đều đang buông thõng hai tay đứng giữa điện, Ung Lý càng giận tới đau gan.

Thẩm Quân Triệu khốn nạn, đây là không cho y cơ hội đơn độc giáp mặt hắn rồi!

Không bàn tư tình, chẳng đi đường sáng.

Ung Lý hiểu rõ Thẩm Quân Triệu đây là đã quyết tâm phải đè chết Lý Nghĩa Hải.

Thẩm Quân Triệu đúng là đã cố tình gọi người tới, hắn sẽ không kháng chỉ, nhưng lại không muốn đơn độc gặp mặt Ung Lý.

Hơn bất cứ ai khác, hắn đã nhìn rõ thủ đoạn hôm nay của kim thượng, trước mặt là Nguyên Diệu Đế dáng vẻ nghiêm túc, sau lưng là một chuỗi liên thanh Tử Du ca ca ——

Thẩm Quân Triệu không nguyện bị y lừa dối nữa.

Nuôi vài con hát cũng thôi, đến cả con của đại thần, cống sinh đương triều mà cũng không bỏ qua, còn ra thể thống gì nữa!

Thẩm Quân Triệu không có quyền can thiệp vào hậu cung, nhưng việc liên quan đến thể diện triều chính, hắn tuyệt đối sẽ không để y được như nguyện.

Hắn vốn đang đè nén lửa giận ngập tràn, lại nhìn Ung Lý rõ ràng là vừa mới mặc xong y phục liền có một ngụm huyết khí tràn lên họng.

Nếu hắn không bao vây Lý phủ, bắt được Lý Nghĩa Hải, vậy thì đêm nay y sẽ ôm Lý Kình kia, qua một đêm xuân nhỉ.

Thẩm Quân Triệu nghĩ đến những việc này thì sắc mặt lại càng trầm thêm mấy phần.

Hắn không có tư cách quản y, nhưng Ung Lý cũng quá hoang đường rồi!

Ung Lý và Thẩm Quân Triệu đều tức giận, ba vị đại thần trong điện có thể nói là nước sôi lửa bỏng.

Đây nào phải vì chút việc xấu kia của Lý Nghĩa Hải?

Rõ ràng là tranh chấp giữa đế quyền và tướng quyền, rõ ràng là đế tướng đều mang khí thế nhất định phải được lễ bộ!

Chu Đống Văn là Thẩm đảng vững vàng không rời, lúc này gã đã lên xong kế hoạch trong đầu, tư thế tất phải tranh cho bằng được, không cho Lý Nghĩa Hải dù chỉ nửa chút cơ hội chuyển mình.

Tả Vân Hải thân là Ngự sử có thái độ khá khách quan công chính, trách nhiệm chủ yếu là có một nói một có hai nói hai, dù sao thì pháp luật đã có quy định, ông tạm thời đọc vẹt y nguyên là được.

Tôn Thiếu Hoài thì khỏi phải nói, y là một nhân tinh, cũng là một trong số những tâm phúc của Thẩm Quân Triệu, dù không mò được bảy tám phần tâm tư của Thẩm tướng thì chắc chắn cũng được năm sáu.

Nhìn thế trận này xem?

Ung Lý chẳng lẽ lại phải “một mình dũng cảm chiến đấu”?

Sao vậy được!

Tưởng dưới tay Ung Lý y không có người à. Y mặc kệ đám người kia, trực tiếp bày ra dáng vẻ đế vương: “Truyền Ô Hoằng Lãng và Mục Thanh.”

Muốn cãi cọ? Đợi nhân thủ của y tới rồi lại nói!

Đại Ung lục bộ, lại công hộ lễ đều có môn sinh Thẩm gia, không nói tất cả đều là kẻ phụ họa cho Thẩm Quân Triệu, nhưng cũng là giữa Ung và Thẩm thì sẽ hơi nghiêng về phía Thẩm; chỉ riêng hình bộ và binh bộ là do Ung Lý một tay nắm giữ.

Hình bộ thượng thư Ô Hoằng Lãng là trạng nguyên lang thi đậu tam nguyên, còn là văn hào Đại Ung xuất thân hàn môn. Tuy tính tình hắn hơi thẳng thắn chậm hiểu, nhưng lại một mực trung thành với Ung Lý, tuyệt không hai lòng. Một là Ung Lý có ơn Bá Nhạc(3) với hắn, hắn cũng kính phục tài học nhận thức của Ung Lý; hai là xuất thân hàn môn vốn luôn bị thế gia chèn ép, không ủng hộ hoàng đế, vậy thì bọn họ còn bàn tư tưởng hoài bão gì nữa?

Chú Thích (3) Còn Mục Thanh, đây là lão nhân tiên đế lưu lại, từng theo tiên đế nam chinh bắc chiến. Ông xưa nay ghét cay ghét đắng Thẩm Tranh Minh chuyên quyền độc chính, là quân cờ quan trọng tiên đế để lại cho Ung Lý chế ngự và cân bằng Thẩm gia.

Mục Thanh không giỏi cãi, nhưng có Binh bộ thượng thư như ông tọa trấn, ai cũng không dám hành động khinh suất. Ô Hoằng Lãng là quỷ tài sách luận, vừa mở miệng là trích dẫn kinh điển, lý luận chặt chẽ, một người mắng ba còn có thể khiến ba người liên tiếp gục đầu, là tuyệt kỹ độc môn của Ô thượng thư.

Ung Lý vốn muốn nói chuyện riêng với Thẩm Quân Triệu, giờ Thẩm Quân Triệu không cho y cơ hội, y cũng không sợ.

Cãi cứ cãi, cãi đến khi trời sáng, tảo triều tiếp tục!

Ô Hoằng Lãng và Mục Thanh tới cũng nhanh.

Ô Hoằng Lãng ở trên đường đã biết chuyến này là vì việc gì, đã phác thảo xong hết ý tưởng, vừa vào cửa đã khí thế át người: “Hành động này của Thẩm tướng là có ý gì? Vì sao không có thánh chỉ mà lại tự mình truy bắt trọng thần triều đình!”

Không nói hai lời đâm thẳng vào trọng điểm, Ung Lý kính Ô Hoằng Lãng là một hán tử!

Có điều…… hán tử ngươi vì sao lại mắng Chiêu Quân nhà ta trước vậy, phiền người!

Nào cần Thẩm Quân Triệu mở miệng, Chu Đống Văn lập tức đáp trả: “Là việc khẩn cấp, Thẩm tướng đây là sợ tội thần chạy trốn trong đêm.”

Mũi dùi của Ô Hoằng Lãng lập tức chĩa về phía Chu Đống Văn: “Lý thượng thư tội không đến mức chết, tội gì phải chạy trốn trong đêm?”

Chu Đống Văn: “Ăn hối lộ trái pháp luật, tội có thể xét nhà.”

Ô Hoằng Lãng: “Chứng đâu, cớ đâu?”

Tả ngự sử đọc vẹt y chang, nghiêm túc học thuộc lòng luật pháp.

Nhưng ông học sai chỗ rồi, Ô Hoằng Lãng thân là Hình bộ thượng thư, còn là quỷ tài biện luận, đừng nói là pháp luật đương triều, cho dù là tiền triều hay tiền tiền triều thì hắn cũng thuộc như cháo chảy, dù là điều khoản hay thậm chí là án lệ đều có thể cuồn cuộn không dứt giảng đầy một sọt.

Tả Vân Hải hoàn thành nhiệm vụ rồi lui ra, Tôn Thiếu Hoài rốt cục vẫn là Lễ bộ thị lang, là cấp dưới trực hệ của Lý Nghĩa Hải, biết được nhiều hơn một chút, thế là y cũng bước ra tham chiến.

Đêm hôm khuya khoắt, các thần tử rường cột Đại Ung tranh đấu bằng lời, đánh một trận không phân cao thấp.

Ung Lý và Thẩm Quân Triệu đều không lên tiếng, nhưng cũng không ngăn lại, để mặc bọn họ phát huy toàn lực.

Ô Hoằng Lãng không hổ là người được Ung Lý xem trọng, lấy một địch hai mà vẫn không thấy xu thế suy bại.

Chu Đống Văn và Tôn Thiếu Hoài cũng là nhân tài, có thể được Thẩm Quân Triệu đề bạt, vậy chắc chắn phải hiểu rộng biết nhiều, thiên tư trác tuyệt.

Mắt thấy trận biện luận này thật sự có thể cãi đến tận tảo triều ngày mai.

Ung Lý lại hơi hơi buồn ngủ.

Hôm nay y quá vui vẻ, giữa trưa không nghỉ, lúc này còn thức đến canh hai, không buồn ngủ mới lạ.

Ngáp một cái cũng không được, vì cố mở to mắt nên nên vành mắt Ung Lý hơi đỏ lên.

Vừa khéo bị Thẩm Quân Triệu nhìn thấy.

Ung Lý phát giác thấy ánh mắt của hắn bèn quay đầu nhìn hắn, vừa dùng sức thì vành mắt lại càng đỏ hơn.

Thẩm Quân Triệu: “……”

Chu Đống Văn nhân khoảng trống lúc Tôn Thiếu Hoài đối chiến với Ô Hoằng Lãng mà thở dốc một hơi, gã có một phương hướng mới, đang định mở miệng nghênh chiến lại nghe ——

Thẩm Quân Triệu mặt không biểu cảm nói: “Canh giờ đã không còn sớm nữa rồi, chúng thần không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.”

Một câu khiến ba người đang cãi thành một nùi đều ngậm miệng vào.

Ung Lý ngẩn ngơ.

Thẩm Quân Triệu nhìn y một cái rồi nhạt giọng nói: “Việc của tội thần Lý Nghĩa Hải, chứng cứ còn đang thu xếp, chi bằng để tảo triều ngày mai lại nghị.”

Chu Đống Văn và Tôn Thiếu Hoài lập tức tán thành.

Giọng Ô Hoằng Lãng cũng hơi khàn rồi.

Tâm tư của Ung Lý chợt động, y lập tức nói: “Đều lui cả đi, ngày mai lại nghị.”

Y vừa nhả ra thì trận “chiến đấu” này có thể coi là đã ngừng.

Đám người Chu Đống Văn, Ô Hoằng Lãng cúi người lui ra, đến lúc Thẩm Quân Triệu sắp đi, Ung Lý liền nói: “Thẩm tướng dừng bước.”

Thẩm Quân Triệu: “……” Cuối cùng vẫn không đi.

Đã đuổi đám nhân tinh kia đi rồi, Ung Lý lại liếc nhìn Triệu Tuyền.

Triệu tổng quản nhanh chóng hiểu ý, vội vàng mang theo cung nhân lui xuống, trong Điện Ngự Đình to như vậy chỉ còn Ung Lý và Thẩm Quân Triệu.

Đã không còn người ngoài, Ung Lý cũng không giả vờ nữa: “Thẩm Quân Triệu, sao ngươi lại nói một đằng làm một nẻo!”

Thẩm Quân Triệu: “Sao bệ hạ lại nói vậy.”

Ung Lý kể tội hắn: “Ban ngày ngươi dỗ trẫm xoay vòng vòng, nói cái gì mà Lý Nghĩa Hải cho ta, lễ bộ cũng cho ta, lúc này lại bắt Lý Nghĩa Hải, ngươi có ý gì?”

Thẩm Quân Triệu nâng mắt nhìn y: “Đến cùng là ai dỗ ai.”

Nhìn thấy sự tức giận hiếm có của hắn, Ung Lý ngẩn ra một lúc, nhưng Nguyên Diệu Đế thực sự ấm ức, tim gan phổi đều đau: “Rõ ràng là ngươi nuốt lời kiếm lợi, là ngươi nói lời không giữ lời.”

Thẩm Quân Triệu không nhìn nổi dáng vẻ ấm ức của y, càng nghe không nổi giọng nói tủi thân của y, hắn lần nữa rũ mắt xuống: “Là bệ hạ nuốt lời trước.”

Ung Lý không phục: “Trẫm nuốt lời chỗ nào!”

Thẩm Quân Triệu trầm giọng nói: “Lập hậu.”

“Hả?” Ung Lý ngẩn ra. “Trẫm không muốn lập hậu mà.”

Thẩm Quân Triệu mắt đen thâm trầm, cuối cùng vẫn hỏi ra lời ấy: “Vậy chuyện Lý Kình kia là thế nào?”