Bộc trực bày tỏ cõi lòng như vậy, Ung Lý không hề giả dối chút nào, thậm chí còn cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Nam nhân thực thụ, dám nói dám làm dám gánh vác!
Trẫm, là một hán tử!
Nghe thấy lời này của Nguyên Diệu Đế, con ngươi của Thẩm Quân Triệu hơi co lại, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, không còn bất cứ biểu cảm nào khác.
Má Ung Lý ửng đỏ, y tiếp tục nói: “Lòng trẫm xưa nay……”
Lời còn chưa dứt, nhưng có lẽ là do Thẩm Quân Triệu không muốn nghe hết nên hắn trầm giọng nói: “Trong lòng bệ hạ cũng có Dung Quý nhân Diên Quý nhân Doanh Tần Xu Tần Tinh Mỹ nhân Loan Tài tử nữa.”
Ung Lý: “Ờm…”
Nếu Triệu đại tổng quản đang ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc tới ngu người, mấy vị Thẩm tướng vừa nói chính là mấy phi tần mới tấn phong khá được bệ hạ sủng ái, hơn nữa thứ tự này còn vừa khéo dựa theo số lần họ được truyền triệu…
Thẩm Quân Triệu hành lễ lui xuống: “Thần cáo lui.”
Ung Lý bất cẩn giẫm trúng hố sâu mình tự đào, có chút vất vả trầy trật: “Ngươi và bọn họ sao có thể giống nhau được!”
Thẩm Quân Triệu cười lạnh: “Có gì khác biệt?”
Ung Lý: “Ngươi… ngươi và ta, chúng ta…..”
Thẩm Quân Triệu chế giễu: “À, đúng là khác biệt, thần là người đầu tiên bệ hạ yêu thích?”
Ung Lý nhấn mạnh: “Là người duy nhất.”
Thẩm Quân Triệu nhìn y chằm chằm: “Lời này bệ hạ đã nói với bao nhiêu người rồi?”
Ung Lý: “……”
Thẩm Quân Triệu rũ mi nói: “Tâm ý của thần, có lẽ bệ hạ cũng hiểu rõ, về sau đừng nhắc lại những lời này nữa.”
Tim Ung Lý bị thọc một dao, vành mắt y thật sự đỏ lên rồi: “Nếu ngươi không thích ta, vậy ngươi quản ta sủng ai hạnh ai? Nếu ngươi không để ý ta, vậy quản ta lập ai làm hậu? Nếu trong lòng ngươi không có ta, vậy thì tại sao mọi nơi mọi việc đều nghĩ đến ta!”
Thẩm Quân Triệu chăm chú nhìn y: “Ngươi sủng ai hạnh ai, ta chưa từng quản qua; lập hậu chính là nền tảng quốc gia, không thể chấp nhận ngươi tùy ý làm bậy; ngươi là hoàng đế của Đại Ung, là đương kim thánh thượng, ta thân là thần tử, đương nhiên mọi chốn đều phải suy nghĩ vì ngươi.”
Từng câu từng từ, tất cả đều đã đáp lại lời Ung Lý, nhưng một chữ cũng không nhắc tới tâm ý của mình.
Nguyên Diệu Đế tức giận: “Ngươi chắc chắn có thích ta!”
Thẩm Quân Triệu cũng có chút không đè nổi lửa giận trong ngực xuống, bèn tới gần y hỏi ngược lại: “Trong lòng bệ hạ thực sự có ta?”
Vì hắn đột nhiên tới gần nên trái tim Ung Lý đập hơi nhanh: “Đương, đương nhiên.”
Khóe môi Thẩm Quân Triệu cong lên, nhưng trong mắt hắn lại toàn là vụn băng: “So với thiên hạ này thì sao?”
Ung Lý: “……”
Thẩm Quân Triệu cách y cực gần, gần đến mức tựa như có thể dịu dàng hôn y, âm thanh cũng giống như đang nói lời yêu thương: “Chi bằng bệ hạ giao thiên hạ này cho thần, thần chắc chắn sẽ để bệ hạ được như nguyện.”
Trái tim Ung Lý “bộp” một tiếng, máu toàn thân y như nước đang sôi ùng ục, quẩn quanh đi một vòng khắp người rồi đột nhiên đụng trúng một thùng nước đá: “Cút.”
Thẩm Quân Triệu không động.
Ung Lý đẩy hắn ra, y nổi trận lôi đình: “Thẩm Quân Triệu, ngươi cút ra ngoài cho trẫm!” Tay trái y cầm một nghiên mực, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ném qua.
Thẩm Quân Triệu rũ mắt hành lễ: “Thần cáo lui.”
Nói đoạn bèn xoay người rời khỏi Điện Trường Tâm.
Ung Lý đợi người đi xa rồi mới “choang” một tiếng đập nghiên mực thượng hạng kia xuống.
Cung nhân chờ ngoài điện sợ thót tim, Triệu Tuyền còn đang chần chừ bất định giữa đi vào chịu chết và không đi vào chờ chết!
May mà chẳng bao lâu sau Nguyên Diệu Đế đã tự mình đi ra rồi.
Sắc mặt y lạnh lùng nặng nề, trong giọng nói có lửa giận đang đè nén: “Truyền quốc sư.”
Quốc sư ở đây không phải Thái sư Tiền Công Doãn mà là Tử Nan.
Triệu Tuyền nào dám chậm trễ, gã vội vàng nói dạ rồi chạy tới Điện Tĩnh An mời Tử Nan đại sư.
Tâm trạng một ngày hôm nay của Ung Lý cũng phập phồng nhấp nhô lên lên xuống xuống đến tận cùng, lúc trước có bao nhiêu ngọt ngào thì hiện tại liền có bấy nhiêu khó chịu.
Đương nhiên không thể để những người khác biết việc y khổ luyến* tử địch mà không được, nhưng những bực bội trong lòng quả thực là khiến y khó chịu đến chết.
Chú Thích *
May mà y vẫn còn có Tử Nan, có thể phàn nàn một hai.
Điện Tĩnh An cách Điện Trường Tâm không xa, chẳng bao lâu sau Tử Nan đã tới nơi.
Triệu Tuyền chỉ vừa nhắc tới chút ít mà hòa thượng đã đoán được bảy tám phần. Hắn dặn dò một tiếng, Triệu Tuyền vội đi chuẩn bị ngay.
Huân hương thay đồ tĩnh tâm ngưng khí, trong trà mới giã cũng thêm chút bột thư khí, hoàng đế nội hỏa vượng*, trừ hỏa ở cả hai tầng thân thể và tâm lý mới là tốt nhất.
Tuy chỉ là biện pháp trị ngọn không trị được gốc, nhưng méo mó có hơn không.
Chú Thích *
Trong Điện Trường Tâm không có người hầu hạ, Tử Nan tự tay pha trà, Ung Lý đi qua đi lại, lửa giận tràn đầy lồng ngực: “Ngươi nói xem, Thẩm Quân Triệu hắn có phải quá đáng lắm không? Một lòng của trẫm cho hắn tất, hắn lại chẳng thèm liếc nhìn một chút!”
Tử Nan không tiếp lời, những lúc như này, thứ hoàng đế cần chỉ là một đối tượng để trút tâm sự thôi.
Ung Lý dù đang giận tới đau gan nhưng vẫn không nỡ thực sự mắng chửi Thẩm Quân Triệu, trước sau gì vẫn chỉ có vài câu: “Khi hắn còn là thiếu niên thì một lòng chỉ có trẫm, vì sao lớn lên lại trở thành dáng vẻ này!”
“Đã nói là sẽ đợi trẫm, đã nói là đời này chỉ đối tốt với trẫm, đã nói là trong lòng chỉ có trẫm, giờ mới được bao nhiêu năm? À, mới mấy năm thôi!”
“Ghét hậu cung của trẫm nhiều người, nếu trẫm không thu những người đó vào thì trẫm con mẹ nó đã bị ép lập hậu từ sớm rồi!”
“Cái đồ chết tiệt đó, hôm nay cũng đã nói hết lời trong lòng ra rồi, bảo trẫm trao thiên hạ này cho hắn? Trẫm… trẫm…”
Ung Lý nhớ tới việc này thì liền tức giận đến mức ngón tay cũng run rẩy: “Nếu trẫm thật sự trao giang sơn này cho hắn, vậy hắn có còn dung được trẫm nửa phân không?”
“Hắn có thể giống trẫm chiều hắn dỗ hắn không? Hắn có thể dung túng người của trẫm giống như trẫm dung túng Thẩm đảng không?”
“Cái tính tình trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát kia của hắn, hắn tưởng trẫm không hiểu?”
“Nếu trẫm thực sự trao đế vị cho hắn, vậy hắn sẽ lập tức giết trẫm ngay khắc tiếp theo, để tuyệt hậu họa!”
Cuối cùng, Nguyên Diệu Đế chán nản ngồi phịch xuống nhuyễn tháp, hữu khí vô lực gọi: “Tử Nan.”
Tử Nan đẩy cho y một chén trà nóng.
Ung Lý nhìn chằm chằm nước trà xanh ngọc, nhẹ giọng hỏi: “Quyền lực, như vậy……”*
Chú Thích *
Tử Nan đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Chấp niệm, là nguồn gốc khổ nạn.”
Ung Lý thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Không buông bỏ được.”
Nguyên Diệu Đế trong cung sớm đã tiêu giận rồi.
Y có gì để mà tức giận chứ, mớ rắc rối này cũng không phải lần một lần hai, mâu thuẫn này cũng không phải mới một ngày hai ngày.
Vào một khắc ấy khi Thẩm Quân Triệu kế nhiệm thủ phụ, thu phục thế tộc, bọn họ liền rơi vào trong vòng luẩn quẩn không gỡ nổi này.
Yêu thích thì sao?
Thiên hạ và ta, chọn bên nào.
Ung Lý dám chọn Thẩm Quân Triệu, nhưng lại không dám chọn Thẩm tướng.
Thẩm Quân Triệu thì sao? Ung Lý không biết.
Năm mười sáu tuổi y ngự giá thân chinh, vào thời điểm khổ sở nhất khó khăn nhất, khi y đã bước nửa chân vào quan tài, Ung Lý đã dựa tất vào một câu “ta đợi ngươi quay về” của Thẩm Quân Triệu mà cắn răng chống đỡ.
Nhưng ai biết khi y đại thắng quay về, quang vinh đầy người, lại đổi được một câu lạnh lùng của Thẩm Quân Triệu: “Bệ hạ thánh an.”
Kể từ đó trở về sau, y là Nguyên Diệu Đế Ung Lý, hắn là thủ phụ nội các Thẩm Quân Triệu.
Tình ý chan chứa, không vượt qua nổi ba bậc thềm trong Điện Kim Loan.
Ung Lý suy cho cùng vẫn không phải tính cách nhi nữ tình trường, y tự thương hại mình một hồi rồi lại nhớ đến chính sự: “Bức tượng Kim Bồ Lý Nghĩa Hải nhận ấy, cơ quan bị phá, tình báo có lẽ đã chảy ra ngoài rồi.”
Tử Nan tập trung nhìn y: “Đỗ Cảnh Tu?”
Ung Lý cười khẽ: “Trẫm lại cảm thấy là tên Lương Minh khốn nạn kia.”
Tử Nan đáp: “Lương Minh làm việc khó lường, không phải không có khả năng.”
Đại Ung trông như thái bình thịnh thế, thực ra là loạn trong giặc ngoài.
Tạm không nhắc tới tranh chấp giữa thế gia đại tộc với hoàng quyền hàn môn trong gần, dù sao cũng có Thẩm Quân Triệu và Ung Lý khống chế, hai người bọn họ không nói chuyện yêu đương được, nhưng công tác vẫn có thể nhịp nhàng; có điều ngoài xa lại có một đám dư nghiệt tiền triều, bảo vệ tên hoàng tử ma bệnh Đỗ Cảnh Tu không rời, luôn muốn khôi phục tiền triều, cũng không nghĩ thử xem tiền triều đã nát thành cái đức hạnh gì rồi.
Nội ưu đã vậy, ngoại xâm cũng cố tình không yên.
Ung Lý ngự giá thân chinh, tuy đã đại thắng trở về, cũng khiến man di Lục Châu cúi đầu xưng thần, nhưng thời gian mấy năm qua đi, lãnh thổ Đại Ung rộng lớn, Tổng binh các nơi đều khó đè ép chứ đừng nói đến các nước chư hầu.
Một tới hai đi(1), man di lành sẹo quên đau lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Chú Thích (1)
Đặc biệt là tên thổ phỉ Lương Minh kia, ba năm trước Ung Lý đã từng đấu với gã một trận, kết thành thù oán khó giải.
Khi ấy Lương Minh tuy quỳ dưới đất nhưng người vẫn ưỡn thẳng, trên gương mặt kiệt ngạo bất thuần* tràn ngập không phục: “Trận này ta thua, nhưng lần sau, ta tất thắng!”
* Cứng rắn không thể bị thuần phục.
Lúc đó Ung Lý đã muốn chém đầu gã, tiếc là gã quỷ kế đa đoan, tự xưng là Thánh tử Lục Châu, man di Lục Châu còn nhận thật, nếu chém chết gã sau khi man di đã đầu hàng thì sợ là chiến loạn sẽ lại nổi lên.
Ung Lý không phải không thể đánh, mà là không đánh được.
Triều đại thay đổi, chiến loạn liên miên, người chịu khổ là ngàn vạn dân chúng.
Nhưng thả Lương Minh lại không khác gì thả hổ về rừng.
Tượng Kim Bồ lần này rõ ràng là một phong thư mật, còn về việc bên trong có cái gì thì đã không thể biết được nữa.
Nhưng bất kể là đến từ Lương Minh hay Đỗ Cảnh Tu thì đều không phải chuyện tốt gì.
Tử Nan nói: “Lễ Vạn Thọ, bệ hạ sợ là phải cẩn thận hơn chút.”
Ung Lý gật đầu: “Trẫm biết rõ.”
Hai người lại bàn bạc thêm một lúc, mắt thấy canh giờ đã muộn, ngày mai còn phải tảo triều, Tử Nan bèn lui xuống.
Có lẽ là do huân hương tĩnh tâm nên Ung Lý ngủ vẫn khá ngon, thế nhưng một giấc ngắn ngủi này lại mơ ngược về lúc mười sáu tuổi, về đến một năm khi y và Thẩm Quân Triệu ngọt ngào nhất đơn thuần nhất.
Trên một ý nghĩa nào đó thì Nguyên Diệu Đế có thể nói là chín khá muộn, mười bốn mười lăm tuổi tình mới chớm nở, biết được thế nào là nóng người khô tâm.
Kể từ lần cùng Thẩm Quân Triệu thay đồ đó, sau khi thay đồ đến mức ra một thân mồ hôi, Ung Lý liền ruột gan cồn cào, cứ muốn quấn lấy Thẩm Quân Triệu ôm thêm một lần.
Tiếc là y tảo triều có người hầu hạ, hạ triều cũng có người hầu hạ, giữa trưa nghỉ ngơi một chốc, mà chỉ một chốc đó thôi cũng có tiền hô hậu ủng. Mặc dù Thẩm Quân Triệu giờ nào khắc nào cũng ở bên cạnh y, nhưng y vẫn cứ cảm thấy không đủ.
Không nói được là không đủ chỗ nào, chính là rất không đủ!
Ung Lý chịu đựng hai ngày, cuối cùng cũng đợi được một thời điểm cực tốt.
Thẩm Tranh Minh xưa nay vẫn luôn cẩn thận, cẩn thận đến mức hơi quá trớn, ngày hè oi bức như vậy mà đến cả hành cung cũng không được đi, Ung Lý thực sự rất ngột ngạt, những lời như “làm gì có thích khách!” cũng đã nói cả vạn lần, Thẩm Tranh Minh vào tai trái ra tai phải, sét đánh vẫn bất động.
Vạn Thọ tới gần, Thẩm Tranh Minh cho người tới đại tu Ung Hoàng cung.
Mắt Ung Lý sáng lấp lánh: “Thẩm tướng, trẫm có thể…” y còn chưa nói ra đoạn “tới hành cung ở hai ngày” mà Thẩm Tranh Minh đã nói thẳng: “Không thể.”
Ung Lý: “Trong cung ngày nào cũng gõ gõ đập đập, trẫm ngủ không ngon!”
Thực ra cung nhân nào dám quấy rầy các quý nhân, tất cả đều nhẹ nhẹ nhàng nhàng, không hề có tiếng vang nào cả.
Thẩm Tranh Minh cố tình không đáp.
Ung Lý vừa đọc chiết tử vừa lầm bầm: “Buổi tối ngủ không ngon, vóc dáng không cao được, trẫm thảm quá đi…… có phải không hả A Triệu?”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Ung Lý điên cuồng nháy mắt với hắn.
Thẩm Quân Triệu nhẹ giọng đáp: “Phải.”
Ung Lý thầm vui vẻ, y tiếp tục cằn nhằn: “Vốn đã ngủ ít rồi, lại còn ngủ không ngon, mấy ngày nay trẫm võ công hoang phế, việc học mơ hồ, đến cả chiết tử này cũng bắt đầu xem không hiểu rồi.”
Lão Thẩm đại nhân cuối cùng cũng không chống đỡ nổi: “Bệ hạ thân thể ngàn vàng, hành cung không an toàn bằng hoàng cung.”
Ung Lý sớm đã không nghĩ tới hành cung nữa, y có mưu đồ khác: “Vậy Thẩm tướng để A Triệu ở lại với ta đi.”
Thẩm Tranh Minh sửng sốt.
Thẩm Quân Triệu cũng ngẩn ra.
Ung Lý không biết xấu hổ không cần mặt mũi quen rồi, xung quanh lại không có người khác, y còn lâu mới quản nhiều thế: “Thẩm thúc người để A Triệu ở lại đi, buổi tối trẫm thực sự ngủ không ngon, trẫm đang ở thời gian phát triển cơ thể, dù thế nào cũng không thể cao tám thước được như phụ hoàng, trẫm đây còn chưa được bảy thước đi!”
Thẩm Tranh Minh chăm chú nhìn Thẩm Quân Triệu một lượt.
Thẩm Quân Triệu rũ mắt không nói.
Ung Lý vội nói: “Trẫm không ham chơi, bảo đảm sẽ cùng A Triệu ngủ sớm dậy sớm.”
Thẩm Tranh Minh coi như là dã đồng ý rồi, còn dặn đi dặn lại Thẩm Quân Triệu một hồi trường thiên đại luận.
Đợi Thẩm Tranh Minh đi rồi, Ung Lý bèn nắm lấy tay Thẩm Quân Triệu, khỏi phải nói trong lòng y đang vui vẻ đến mức nào: “Một lúc nữa ngươi đi tắm gội với trẫm!”
Ung Lý nói xong lời này thì khô cả họng, y lại nhớ đến phần gáy trắng nõn sáng trong của Thẩm Quân Triệu rồi.