Bước tiếp theo của được như ý nguyện ắt phải là được một bước lấn một bước.
Ung Lý sinh ra ở vùng sông nước, khả năng bơi lội cực tốt, y thoải mái nổi trên mặt nước một cách ổn định còn có thể đi giúp Thẩm Quân Triệu.
Giúp cái gì?
Đương nhiên là vấn đề y phục rồi.
Một thân lý y này dù chất lượng có mỏng nhẹ đến đâu thì dính nước rồi cũng sẽ rất nặng nề, chưa kể mặc y phục thì phải tắm như thế nào đây?
“Bệ hạ,” Thẩm Quân Triệu ngăn y lại. “Bệ hạ!”
Ung Lý còn lâu mới để ý đến hắn, chỉ nhằm thẳng vào lồng ngực hắn mà nhào qua.
Cũng không biết là bởi hơi nước bốc lên hay là do Nguyên Diệu Đế quấy rối mà da thịt trắng lạnh của Thẩm Quân Triệu đã đỏ rực, giống như sắp nhỏ máu.
Ung Lý cởi nửa ngày cũng không có kết quả: “Ngày thường là ai hầu hạ ngươi thay đồ vậy, sao lại thắt nút chặt như thế này!”
Thẩm Quân Triệu: “…..”
Ung Lý híp mắt: “Nha hoàn hay tiểu tư?”
Thẩm Quân Triệu nào nghe rõ y đang nói gì.
Trong lòng Ung Lý chẳng hiểu sao lại dồn lên một trận lửa: “Sẽ không phải là nha đầu thông phòng(1) của ngươi đi!”
Chú Thích (1)
Thẩm Quân Triệu sửng sốt.
Ung Lý thấy hắn như vậy thì cho rằng hắn đã bị mình nói trúng rồi, chỉ chớp mắt mà tâm tình trong lòng y đã mất sạch.
Y không biết vì sao mình lại tức giận, cũng tìm không ra lý do khiến lồng ngực mình chua xót, chỉ cảm thấy nước nóng trời nóng, hun đến mức vành mắt y đau nhói: “Trẫm không tắm với ngươi nữa.”
Nói đoạn, Nguyên Diệu Đế vừa kéo người xuống nước đã tự mình ra khỏi bể tắm.
Thẩm Quân Triệu bình tĩnh lại, cũng bất chấp toàn thân ẩm ướt mà đi mấy bước đuổi kịp y: “Bệ hạ……”
Triệu Tuyền Tuyền vội cầm y phục khoác lên cho Ung Lý, Ung Lý giận dỗi nói: “Trẫm cũng không muốn cùng ngươi……” một từ ngủ không thể nào ra khỏi miệng được, bởi vì y nhìn thấy Thẩm Quân Triệu toàn thân ướt đẫm: tóc đen dính trên gò má trắng sứ, y phục mỏng manh nửa trong suốt đã sắp che không nổi xương quai xanh như lãnh ngọc……
Ầm một tiếng, đầu Ung Lý đã bị nấu thành một nồi cháo.
Thẩm Quân Triệu vội nói: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, ta không có thông phòng.”
Hiếm khi Ung Lý không thể tiếp lời.
Về mặt lý trí, Thẩm Quân Triệu biết như thế này không hợp lễ nghi, thậm chí trong đầu còn có âm thanh không ngừng nói với hắn rằng ở đây còn có cung nhân, nhưng hắn vẫn không kìm được mà nói: “Thẩm gia tổ huấn*, nam tử trước bốn mươi không được nạp thiếp giữ người, trong phủ cũng không có quy củ sử dụng thông phòng.”
* Tổ huấn – dạy bảo của tổ tiên.
Cụm lửa nghẹn trong ngực Ung Lý xì xì tắt ngóm, y bỗng cảm thấy ngượng ngùng, nói: “Trẫm không nhiều chuyện đến mức ngay cả việc thông phòng của ngươi cũng phải hỏi.”
Thẩm Quân Triệu nhẹ nhàng thở ra rồi nhấn mạnh nói: “Ta không có thông phòng.”
Ung Lý hắng giọng: “Thẩm gia các ngươi khá thú vị đấy.”
Lần đầu tiên trong đời, Nguyên Diệu Đế cảm thấy thế gia đại tộc nhiều quy củ cũng không phải không có chỗ nào đáng khen, quy củ không nạp thiếp không thông phòng quả thật là thế gian tuyệt diệu!
Tâm trạng đã thoải mái, nhưng Ung Lý lại tiếc rằng ngâm tắm của mình không còn nữa rồi.
Dù không biết xấu hổ đến mức nào thì Ung Lý cũng không thể tiếp tục kéo Thẩm Quân Triệu vào tắm, y đành phải tiếc nuối nói: “Mau đi thay y phục đi, ẩm ướt như vậy, cẩn thận kẻo mắc thương hàn(2).”
Chú Thích (2)
Thẩm Quân Triệu không cho rằng mình sẽ bệnh, chỉ là hắn không muốn thất nghi trước mặt quân, vì thế nên hắn đáp một tiếng rồi lùi bước sang gian bên cạnh.
Người vừa đi thì Ung Lý lại cảm thấy hơi buồn phiền: chỉ thay đồ thôi mà, thay trước mặt y cũng đâu có sao!
Hôm nay thật sự là lỗ lớn, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy được những gì mình muốn nhìn.
Ờm… có thấy được một ít, thấy được thân thể thon gầy nhưng chắc khỏe bị y phục ướt đẫm bọc lấy kia.
Trái tim Ung Lý thình thịch nhảy dựng lên, máu toàn thân lại điên cuồng chảy xiết, không biết nên tràn về phương nào!
Chiêu Quân của y hình như không giống với vẻ yếu đuối gầy nhỏ trong tưởng tượng, nhưng so với tưởng tượng lại càng… khụ, duyên cớ là bởi bộ nội gia công phu kia sao? Sớm biết vậy thì y đã chăm chỉ luyện rồi! Ừm… thôi vậy thôi vậy, rét buốt hay nóng nực vẫn phải kiên định bất động vận khí điều tức, y không làm được!
Sau một hồi suy nghĩ miên man, cung nhân coi như là đã hầu hạ hai vị gia ăn mặc chỉnh tề.
Tắm rửa đã cô đơn, Nguyên Diệu Đế chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội chung chăn chung gối tuyệt vời.
Không nhìn thấy cũng có thể ôm một cái, ngày hè nóng nực lại có thể ôm Thẩm Quân Triệu mát mát lạnh lạnh, còn cần gì hơn nữa!
Về đến Điện Trường Tâm, Ung Lý vẫn đang suy nghĩ về quy củ của Thẩm phủ: “Vậy sau khi các ngươi bốn mươi tuổi là sẽ có thể nạp thiếp thu phòng* rồi?”
* Thu phòng ở đây cũng đồng nghĩa với nạp thiếp
Trước bốn mươi tuổi không được, vậy chẳng lẽ đến bốn mươi là có thể làm bậy rồi?
Cái quy củ này có lỗ hổng!
Thẩm Quân Triệu giải thích: “Sau bốn mươi tuổi mà không con thì mới được nạp thiếp.”
Ung Lý gật gật đầu: “Thế cũng hợp tình hợp lý.”
Cổ nhân đã dạy bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại(3), nếu đã bốn mươi mà vẫn chưa sinh hạ được con nối dõi thì quả thực là không nói nổi.
Chú Thích (3)
Khi đó Ung Lý mới mười lăm tuổi, y cảm thấy bốn mươi tuổi xa không thể với, cho nên càng thêm yêu thích cái quy củ này của Thẩm gia.
“Thẩm gia các ngươi có quy củ như vậy mà vẫn phồn vinh hưng thịnh mấy trăm năm, đủ để thấy những nam nhân lấy khai chi tán diệp làm cớ để rộng rãi nạp mỹ thiếp kia đều là phường háo sắc!”
Thẩm Quân Triệu: “…”
Hắn không tiện tiếp lời, không ít trọng thần triều đình đều là nhà có mỹ thiếp, hắn phụ họa một tiếng thì chính là đang mắng không ít tiền bối, khắc kỷ thủ lễ(4) trong xương không cho phép hắn làm vậy.
Chú Thích (4)
Ung Lý rộng rãi chứ không hồ đồ, y đương nhiên biết Thẩm Quân Triệu đang nghĩ gì.
Trong cung nhiều tai mắt, vì suy nghĩ cho an toàn của Thẩm Quân Triệu nên y cũng không ép hắn đồng ý với mình.
Ung Lý lại nói: “Vậy A Triệu sau này thì sao?”
Thẩm Quân Triệu hơi ngẩn ra.
Ung Lý nhẹ nhàng bâng quơ hỏi ra miệng, tay lại đang siết chặt: “Nếu ngươi đã bốn mươi mà vẫn không con, vậy ngươi sẽ nạp thiếp sao?”
Thẩm Quân Triệu đáp rất nhanh: “Sẽ không.”
Ung Lý nuốt khan: “Vậy ngươi……”
Thẩm Quân Triệu đè thấp giọng nói, từng câu từng chữ như búa nhỏ nện lên đầu tim Ung Lý: “Chỉ nguyện một đời một kiếp một đôi người.”
Trái tim Ung Lý nảy lên thình thịch .
Nói xong lời này, vành tai Thẩm Quân Triệu đã đỏ rực. Hắn rũ mi nói: “Nếu bệ hạ không ngủ được, vậy ta đọc sách cho người nhé.”
Hắn định chuyển đề tài, nhưng Ung Lý đột nhiên nắm chặt tay hắn.
Thẩm Quân Triệu như bị bỏng.
Ung Lý trịnh trọng nói: “Trẫm cũng vậy.”
Thẩm Quân Triệu: “…”
Ung Lý chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, chỉ cảm thấy ngày hè nóng nực này ngập tràn tốt đẹp, nóng một chút thì có sao?
Nếu không có ánh nắng tươi đẹp thì lấy đâu ra trăm hoa đua nở, lấy đâu ra cây cối xanh mướt, lấy đâu ra cỏ lùn mơn mởn, lại lấy đâu ra cảnh đẹp không ngừng!
Y vui vẻ đến mức xung quanh như có bươm bướm đang vỗ cánh bay lượn, câu nói giống y đúc Thẩm Quân Triệu đã sắp thoát khỏi miệng mà ra.
Thẩm Quân Triệu lại đột ngột cắt ngang: “Bệ hạ.”
Ung Lý không chớp mắt nhìn hắn: “Hửm?”
Giọng Thẩm Quân Triệu hơi khàn: “Ta hơi mệt rồi, có thể nghỉ ngơi sớm chút không?”
Ung Lý vội nói: “Được được được, chúng ta đi ngủ.”
Long sàng rộng rãi, đừng nói là chỉ có hai thiếu niên choai choai, dù là ba – bốn người trưởng thành cũng có thể ngủ thoải mái.
Ung Lý kề sát gần Thẩm Quân Triệu, phảng phất như giường này chỉ rộng một trượng.
Thẩm Quân Triệu cố tình dùng sức đẩy y ra một chút: “Bệ hạ không nóng sao?”
Ung Lý lại càng dựa gần hơn: “Không nóng.”
Thẩm Quân Triệu tạm dừng một chút.
Ung Lý nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi nóng à?”
Thẩm Quân Triệu: “…”
Ung Lý thấy má hắn hơi hồng bèn nói: “Nếu nóng thì ngươi mặc ít chút, cởi sạch cũng không sao, trẫm cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy.”
Thẩm Quân Triệu bỗng nhắm mắt vào.
Ung Lý không thành thật nói: “Thật đấy, ngươi mặc nhiều quá… ầy…”
Thẩm Quân Triệu bắt lấy tay y: “Nếu bệ hạ không mệt mỏi thì ta tới thiên điện ngủ đây.”
Ung Lý đâu dám tiếp tục quấy rối nữa, chỉ dán sát vào hắn nói: “Ngủ rồi ngủ rồi, trẫm ngủ rồi.”
Thế mà nói ngủ là ngủ thật, ngủ đến mức khóe miệng vểnh vểnh đôi mắt cong cong, rất giống một đứa trẻ chiếm được thứ đồ chơi mình yêu thích.
Mười lăm tuổi vẫn còn là trẻ con sao.
Đặt vào nhà bách tính bình thường thì sợ là đã sớm nghị thân rồi.
Ung Lý sẽ cưới vợ sinh con sao? Sẽ lập hậu nạp phi sao? Sẽ trở thành đế vương chân chính sao?
Thẩm Quân Triệu nhìn chằm chằm màn trướng thêu rồng màu vàng kim, tâm trạng quay cuồng đảo lộn.
Một đời một kiếp một đôi người, nhưng nửa câu sau lại là tranh giáo lưỡng xứ tiêu hồn(5).
Chú Thích (5)
Thẩm Quân Triệu đã sống mười sáu năm, chưa từng có ai đối xử với hắn tốt như Ung Lý.
Nương thân của hắn ghét bỏ hắn, phụ thân của hắn không quan tâm hắn, chỉ có tiểu hoàng đế có nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời ngày hè hắn nhìn thấy vào năm mười một tuổi ấy.
Ung Lý và hắn hoàn toàn khác biệt, y thẳng thắn, trong sáng, thân trong lồng giam mà lòng lại như chim ưng bay cao. Y thích chính là thích, bực chính là bực, vui giận ra mặt nhưng lại thông minh sáng dạ, không chấp nhận bất cứ kẻ nào coi thường. Y không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại hiểu rất rõ trách nhiệm trên vai; y thích chơi thích đùa, nhưng trong việc học tập lại siêng năng chịu khó hơn bất kỳ ai.
Quân chủ thiếu niên ở trong cung vốn nên đau khổ tột độ, nhưng y lại sống vô cùng tự do vui sướng.
Thẩm Quân Triệu xưa nay chưa từng biết vui vẻ là gì không có cách nào ngừng hướng tầm mắt về phía y.
Ung Lý ngủ say rồi, đôi mắt sáng lấp lánh đã khép vào, ngũ quan xinh đẹp mới lộ ra.
Lúc y tỉnh táo, có rất ít người để ý đến ngũ quan của y, giống như khi đứng dưới ánh nắng thì làm gì có ai biết mặt trời trông như thế nào?
Thẩm Quân Triệu hơi nghiêng đầu là thấy được y ——
Vầng trán trơn bóng, đuôi mắt trời sinh đã giương lên, sống mũi khá cao, trên cánh môi hình dáng dễ nhìn có môi châu(6) nho nhỏ, vị trí vừa vặn xinh đẹp, lúc cười lên là động lòng người nhất.
Chú Thích (6)
Khả năng phân biệt xấu đẹp của Thẩm Quân Triệu không tốt lắm.
Dễ nhìn hay không, hắn không biết; đẹp hay không, hắn cũng không cảm giác được.
Bởi vì ở trong hoàn cảnh u tối quá lâu nên hắn thậm chí còn sợ hãi những đồ vật quá mức rực rỡ.
Hoa mẫu đơn nở rộ, khổng tước xòe đuôi, đèn lưu ly sáng lên mỗi đêm…
Tất cả đều khiến lòng hắn sinh ra sợ hãi.
Không nghi ngờ gì cả, Ung Lý chính là rực rỡ.
Ngũ quan này có thể so với hoa mẫu đơn diễm lệ nhất trong vườn hoa, nét mặt vương ý cười lúc ngủ chói mắt hơn cả đèn lưu ly hoa mỹ nhất, mà khi y mở mắt ra thì khí thế còn kinh người hơn cả khổng tước tìm bạn đời.
Nhưng Thẩm Quân Triệu không sợ y.
Hắn thậm chí còn…… muốn……
Cảm thấy sự mềm mại của cánh môi…… khát vọng dưới đáy lòng Thẩm Quân Triệu bành trướng lan tràn như dây leo, muốn xâm lược, chiếm đoạt; lại giống như dã thú xổ lồng, muốn chinh phục hay thậm chí là hủy diệt.
“Ưm…”
Một tiếng kêu đau nhỏ vang lên, ngâm tỉnh Thẩm Quân Triệu.
Một màn trước mắt bất kham đến vậy.
Hắn thế mà lại… thế mà lại……
Sắc mặt Thẩm Quân Triệu trắng bệch, hắn không biết Ung Lý tỉnh hay chưa, cũng không rõ y có biết hắn đã làm gì không.
Ung Lý y phục rối loạn nhíu nhíu mày, ngược lại còn dịch tới gần hắn hơn.
Thẩm Quân Triệu lại như phải bỏng, ngón tay hắn run rẩy sửa sang lại y phục cho Ung Lý, ánh mắt căn bản không dám rơi xuống điểm đỏ trên cổ y. Hắn cố gắng khống chế hô hấp, thu dọn tất cả thành dáng vẻ bình thường nhất, sau đó bèn ra khỏi Điện Trường Tâm.
Gió lạnh đêm hè, thổi không tan khô nóng trong ngực hắn.
Thẩm Quân Triệu ngồi trên mái hiên Điện Trường Tâm, không hề nhúc nhích một phân, giống hệt bức tượng rồng đen bảo vệ giang sơn Đại Ung.