Dung Thanh quỳ dưới đất lập tức mở miệng: “Xin bệ hạ nghĩ lại, nô thân phận thấp hèn, có thể vào cung hầu hạ đã là được mông quân thánh sủng*! Việc lớn lập hậu chính là vận mệnh quốc gia, tiện thân này của nô tuyệt đối không thể đảm đương được!”
Chú Thích *
Dung Quý Nhân thường ngày xinh đẹp dịu dàng nhất giờ cũng đã bị dọa sợ, giọng nói của gã run lên vì sợ, bả vai không chịu nghe khống chế mà run rẩy.
Dung Thanh vốn đã rất đẹp, trang điểm cũng thuận theo thánh ý, không huênh hoang không giả tạo, bạch sam sạch sẽ tinh tươm không dính chút bụi, tóc đen dài mềm mại phủ kín tấm lưng, vẻ sợ hãi lúc này của gã lại càng khiến người thương xót.
Ung Lý vừa nhìn đã thấy đau lòng, y nâng Dung Thanh dậy: “Sợ cái gì, có trẫm đây.”
Lòng Dung Thanh giật thót một cái, càng sợ hơn.
Gã không phải cố ý tỏ ra yếu đuối để được thương cảm, nhưng rơi vào mắt vị tể tướng trẻ tuổi kia thì sợ rằng tất cả đều là tâm cơ.
Kể từ lúc bước vào Điện Dung Hoa, Thẩm Quân Triệu vẫn chưa từng liếc mắt nhìn Dung Thanh một lần nào. Đúng như Ung Lý nghĩ, một con hát lấy sắc hầu người quả thật không thể lọt vào mắt hắn, đặc biệt là khi người ấy còn được Ung Lý nhìn trúng.
Nhưng sau khi Ung Lý nói muốn lập Dung Thanh làm hậu thì Thẩm Quân Triệu đã lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía vị Quý nhân mới được tấn phong kia.
Dung Thanh chỉ thấy sau lưng như đang bị kim chích, sâu sắc hiểu được thế nào là sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, vì thế nên dục vọng cầu sinh của gã lập tức nổi lên: “Bệ hạ, tấm thân hèn mọn này của nô có thể nhận được sủng hạnh mấy tháng, đã là chết không hối tiếc!” Nói đoạn bèn đứng dậy, lao đầu đập mạnh về phía cây cột bên ngoài cửa.
Tuyền tổng quản ở một bên sửng sốt: Dung Quý Nhân liều mạng vậy sao!
Không phải Dung Thanh muốn chết, mà là nếu bản thân gã không đập thì Dung Thanh sợ mình ngủ một giấc dậy đã thấy đầu biến mất không rõ nguyên do rồi. So với một cái chết không rõ ràng thì chẳng thà đập một phát kiếm đường sống còn hơn —— dù sao thì gã cũng lớn lên ở giáo phường ty(1), rất giỏi nhận ra nguy hiểm.
Chú Thích (1)
Ung Lý cũng bị sự kiên quyết này của gã làm cho chấn động nên không giữ chặt gã.
Mắt thấy mỹ nhân như nước sắp vỡ đầu chảy máu, Thẩm Quân Triệu đứng cách mấy trượng chợt động, vươn một tay ra kéo Dung Thanh đang lao mạnh về phía trước lại.
Dù Dung Quý Nhân có tư thái xinh đẹp đến đâu thì gã cũng là nam nhân, hơn nữa gã còn vì mạng sống mà lấy ra sức từ hồi bú sữa mẹ, đầy đầu đều là đập choáng bản thân còn hơn toi mạng, lực quả thực không nhẹ.
Ung Lý đặt tay lên ngực tự hỏi, cho dù bản thân y có giữ chặt gã thì cũng sẽ bị sức mạnh ấy đâm cho lảo đảo, nhưng Thẩm Quân Triệu lại vững chãi ổn định, bước chân không chút loạng choạng, thoải mái nhẹ nhàng ôm mỹ nhân vào lòng.
Nguyên Diệu Đế: “……..”
Triệu Tuyền: “!!!”
Một đám đại cung nữ tiểu cung nữ đại thái giám tiểu thái giám của Cung Dung Hoa đều kề trán sát đất, đánh chết cũng không dám nhìn nhiều thêm một lần.
Ung Lý sớm đã biết rằng dù là ai cũng không thể so được với gương mặt này của Thẩm Quân Triệu, nhưng y tuyệt đối không ngờ sự chênh lệch sẽ rõ ràng như vậy.
Dung Thanh khuynh quốc khuynh thành chỉ trong chớp mắt đã không còn đẹp nữa, dáng vẻ nhu hòa lúc này lại trông thật giả tạo.
Với cả…. tay ngươi đang để ở chỗ nào thế hả Dung Quý Nhân!
Thẩm Quân Triệu thả Dung Quý Nhân ra, ôn hòa nói: “Dung Quý Nhân chớ thất nghi trước điện(2).”
Chú Thích (2)
Dung Thanh: “……………………….”
Ngụ ý của lời này là có chết cũng đừng chết trước mặt bệ hạ sao? Lưng Dung Quý Nhân lại càng rét lạnh hơn, lần này không chỉ bởi vì Thẩm tướng trước mặt mà còn cả hoàng đế bệ hạ phía sau nữa.
Nguyên Diệu Đế lửa giận công tâm, hận không thể kéo đôi cẩu nam nam này ra ngoài loạn(3)… Con mẹ nó, không nỡ đánh.
Chú Thích (3)
May mà Dung Quý Nhân phản ứng cực nhanh, lập tức phân rõ giới hạn với Thẩm tướng, gã cũng không dám nhìn thánh thượng lần nữa, dứt khoát nhanh nhẹn quỳ phịch xuống đất, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cái gì mà hình tượng với chả không hình tượng, có quan trọng bằng mạng sống sao.
Lần này Ung Lý không tự mình đi tới đỡ Dung Quý Nhân lên nữa, ngược lại, Thẩm Quân Triệu vẫn luôn không chú ý đến Dung Quý Nhân lại nói với gã: “Dung Quý Nhân xin chớ tự xem thường bản thân, bệ hạ thương tiếc Dung Quý Nhân, vậy thì Dung Quý Nhân chính là người cao quý nhất Đại Ung; mà người bệ hạ chán ghét mới là kẻ thấp hèn nhất.”
Gương mặt nhỏ của Dung Thanh trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, không phải gã nghĩ nhiều đâu, nhưng gã vẫn cứ cảm thấy lời này có ý ngầm gì đó.
Ung Lý cười lạnh: “Trẫm chán ghét ai, Thẩm tướng biết sao?”
Thẩm Quân Triệu rũ mi hạ mắt: “Thần không biết.”
Ung Lý: “Thiên hạ này vẫn còn việc Thẩm tướng không biết ư?”
Thẩm Quân Triệu chỉ cung kính cúi đầu, không hề đáp lời.
Ung Lý nhìn Dung Thanh một chút, y vừa nhớ lại hình ảnh hai người ôm nhau khi nãy đã tức điên người: “Trẫm muốn lập Dung Quý Nhân làm hậu.”
Thẩm Quân Triệu bình tĩnh thản nhiên: “Bệ hạ vui là được.”
Ung Lý nhấn mạnh: “Hắn là một nam nhân.”
Thẩm Quân Triệu liếc nhìn về phía Dung Thanh, ôn hòa đáp: “Theo thần thấy, Dung Quý Nhân đúng là nam tử.”
Lòng Ung Lý lại càng khó chịu, cũng không đè nổi lửa giận bốc vị chua xuống nữa: “Thẩm Quân Triệu!”
Thẩm Quân Triệu: “Có thần.”
Nguyên Diệu Đế: “Cút cho trẫm!”
Thẩm tướng bình tĩnh đúng mực: “Thần cáo lui.”
Thẩm đại nhân khoan thai rời đi, Nguyên Diệu Đế nổi trận lôi đình.
Điện Dung Hoa gặp phải biến cố, mới vài phút mà việc này đã truyền khắp hậu cung, không ít người đều ngầm biết rõ rằng thánh sủng của Dung Quý Nhân sợ là sẽ phải dừng ở đây thôi.
Tiểu thái giám hầu hạ bên người Dung Thanh ưu sầu lo lắng: “Quý nhân, bệ hạ vẫn còn thương tiếc người mà, chỉ là giận dỗi nhất thời thôi, chờ qua một khoảng thời gian nữa bệ hạ nhất định sẽ tới thăm người.”
Nó nói đến là mơ hồ, thực ra cũng là để an ủi Dung Thanh rằng người trong điện đều thấy rõ ràng là vì Thẩm tướng đỡ Dung Quý Nhân một lần trong lúc cấp bách nên bệ hạ mới đột nhiên đại nộ*.
* Đại nộ – cực giận.
Nam nhân ấy à, vẫn luôn khá để ý tới những phương diện này, nhưng càng để ý thì lại càng quan tâm, Dung Quý Nhân vẫn có hi vọng phục sủng.
Dung Thanh lại không nghĩ vậy, gã biết rất rõ trọng lượng của mình trong lòng thánh thượng —— bệ hạ đúng là giận thật, nhưng tám chín phần mười là vì gã kề sát vào Thẩm tướng.
Cho nên… đôi đế tướng này của Đại Ung thực sự lục đục sao?
Sau khi rời khỏi Điện Dung Hoa, Ung Lý bèn tới Ngự Hoa Viên.
Chính giữa khốc thử(4), rèm nước ở lương đình thường được mở ra, mát mẻ dễ chịu, Ung Lý ngồi xuống uống chút trà, tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều.
Chú Thích (4)
“Thần đệ cung thỉnh hoàng huynh thánh an!” Một giọng nói mang theo ý cười đùa tí tửng vang lên, người tới là nhàn tản vương gia của triều Đại Ung – Ung Châu.
Dưới gối tiên đế ít con, tuy sinh được ba người con trai nhưng một chết yểu, một chết trận, chỉ có một người duy nhất còn sống chính là Nguyên Diệu Đế kế vị.
Tuy Nguyên Diệu Đế không có huynh đệ ruột thịt nhưng lại có một đường đệ kém mình nửa tuổi.
Tuổi của hai người chênh nhau không nhiều, nhưng tính tình lại khác biệt một trời một vực: Ung Lý thông minh, tuổi còn nhỏ đã đi theo tiên đế nam chinh bắc chiến, thân thể của Ung mẫu yếu ớt, Ung Lý phải chống đỡ chuyện nhà từ nhỏ, tâm tính kiên nghị trưởng thành sớm, sau khi kế vị lại càng thủ đoạn kinh người, đến hôm nay, người duy nhất có thể làm tâm trạng y rối loạn cũng chỉ có một mình Thẩm Chiêu Quân; Ung Châu thì ngược lại, tên tiểu tử này có một người mẹ yêu thương chiều chuộng mình, lớn lên trong hũ mật, người nhà không cần cậu có đại tài, chỉ mong cậu yên vui, còn lấy nhũ danh cho cậu là Bảo Châu, khả kiến nhất ban(5).
Chú Thích (5)
Mệnh của Ung Châu quả thực rất tốt, lúc chiến loạn không phải chịu khổ, hậu chiến thì nhảy một phát lên thành Dự Thân vương, rất được thánh tâm.
Ung Lý nhíu mày: “Ăn ít chút.”
Dự Thân vương tười tít mắt: “Nhân sinh khổ đoản, kịp thời hưởng lạc.” Nói xong bèn không khách khí, một trận gió cuốn mây tan đã quét sạch hơn nửa bàn trà bánh.
Ung Lý nhìn cái bụng tròn vo của cậu, chán chẳng buồn nói —— cái tên Bảo Châu này đặt đúng thật, nếu cứ tiếp tục như này thì nó thực sự sẽ ăn thành một con heo quý mất!
Ung Châu biết rõ tính cách của hoàng huynh nhà mình bèn thăm dò hỏi: “Thẩm tướng lại chọc giận huynh ạ?”
Thật đúng là hết chuyện để nói mà, lửa giận mới bị Ung Lý đè xuống lại nhảy vọt lên.
Triệu Tuyền sợ muốn chết, nhưng Ung Châu không sợ, đã nhiều năm như vậy rồi, hễ là chuyện có liên quan đến Thẩm tướng thì nhất định sẽ là sấm to mưa lớn nước ít(6), thấy lạ không.
Chú Thích (6)
Ung Châu lại hỏi: “Huynh đi từ đâu tới đây thế?”
Bản thân Ung Lý đương nhiên sẽ không nói, y liếc nhìn Triệu Tuyền, Triệu Tuyền bèn nhỏ giọng kể lại một chút.
Ung Châu kinh ngạc: “Thẩm Quân Triệu tới Điện Dung Hoa?”
Ung Lý càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên bật ra một câu: “Dung Quý Nhân đẹp không?”
Ung Châu: “!”
Dự Thân vương lòng dạ rộng rãi thoải mái cũng không dám đáp câu này, phi tần của hoàng đế, ai dám vọng nghị*?
* Vọng nghị – nghị luận bừa bãi, bình xét vớ vẩn.
Nói là đẹp thì sẽ thành mơ tưởng cung phi, mất đầu luôn.
Mà nói không đẹp thì chẳng phải là đang ngầm bảo bệ hạ mắt mù à, lại càng không còn đầu nữa!
Cũng may Ung Lý không muốn cái đầu to của Dự Thân vương, y lại hỏi: “Đệ nói xem, Dung Thanh….. liệu có phải là hình mẫu Thẩm Quân Triệu thích không?”
Ung Châu thả lỏng tâm trạng đã nắm bắt được vấn đề chính: “Thần đệ cho rằng Dung Quý Nhân không phải hình mẫu Thẩm tướng thích.”
Ung Lý nhấc mí mắt lên nhìn cậu: “Sao đệ biết?”
Tuy phần lớn bản lĩnh của Ung Châu đã dồn vào việc tự vỗ béo bản thân, nhưng cậu cũng có chút tài năng ở mặt chính sự: “Thẩm tướng coi trọng danh tiếng, chỉ nhìn cái tính nết kiêu ngạo ngút trời kia của hắn thôi cũng biết, sao hắn có thể xem trọng Dung Quý Nhân được.”
Trong lòng Ung Lý sảng khoái hơn một chút, ngoài miệng lại nói: “Dung Quý Nhân là phi tần của trẫm, sao hắn dám coi thường!”
Ung Châu tiếp tục nói: “Gia huấn Thẩm gia nghiêm khắc, Thẩm tướng lại cực kỳ tôn trọng lễ chế, tuyệt đối sẽ không mơ tưởng cung phi, lại nói….”
Ung Lý lườm cậu: “Nói.”
Ung Châu: “Hoàng huynh người không cảm thấy rằng, ừm….. Thẩm Quân Triệu còn đẹp hơn cả Dung Quý Nhân sao?”
Ung Lý: “…..”
Ung Châu nói ra sự thật: “Nếu hắn thích hình mẫu mỹ nhân kiểu này thì chẳng thà về nhà tự soi gương còn hơn!”
Tuy lời không được hay nhưng lại rất hợp lý, có điều….
Ung Lý nhìn cậu chằm chằm: “Đệ vừa ý Thẩm Quân Triệu?”
Ung Châu sợ bay màu: “Sao thần đệ có thể vừa ý tên lòng lang dạ sói như hắn!”
Mẹ nó chứ, nhất định phải nói rõ lập trường này ra, cậu vẫn muốn được ăn uống chơi đùa đến tám mươi tuổi đó!
Long tâm của Nguyên Diệu Đế hơi vui: “Coi như còn biết nặng nhẹ.”
Ung Châu vội nói: “Lòng trung của thần đệ chỉ hướng về phía hoàng huynh, lòng thành cả đời chỉ vì Đại Ung…..”
Dự Thân vương tỏ rõ lòng trung thành, nói chung là sẽ không sai được.
Ngoài cung, Thẩm phủ.
Đại Ung đều biết Thẩm gia quyền thế ngập trời, đặc biệt Thẩm tướng lại là vị dưới một người trên vạn người, nhưng Thẩm phủ tọa lạc trên phố nhỏ Tường Lạc lại vừa vắng lặng vừa cổ kính, không hề có dáng vẻ xa hoa lãng phí của phủ đệ quyền thần.
Hai con sư tử đực bên ngoài là do tiên đế ban cho, ngọc được sư tử ngậm trong miệng đều là loại thượng hạng, mượt mà sáng ngời, đủ thấy thánh sủng.
Thẩm Quân Triệu xuống kiệu, vừa đi vào nội thất đã có tiểu tư tiến lên hầu hạ thay đồ*.
Chú Thích *
Sau khi về phủ thay đồ, Thẩm Quân Triệu thường viết chữ một lúc, nhưng hôm nay hắn lại ngồi ở thư phòng, nhìn chằm chằm người ở phía dưới: “Vì sao bệ hạ lại đột nhiên nghĩ tới việc lập hậu?”
Một câu ngắn gọn như vậy đã khiến da đầu của Trần Thỉnh đứng bên dưới tê rần. Đã đi theo Thẩm Quân Triệu lâu như vậy rồi, Trần Thỉnh là thân tín của hắn vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được rằng —— Thẩm tướng tức giận rồi!
Trần Thỉnh lập tức nói: “Hồi trưa Lý thượng thư đi ra từ Ngự thư phòng, hình như là tới dâng chiết tử.”
Áp suất thấp trong phòng bỗng nhẹ đi, vẻ mặt của Thẩm Quân Triệu hơi hòa hoãn: “Lý Nghĩa Hải?”
Trần Thỉnh vội nói: “Lý thượng thư có một điệt nữ*, đầu năm mới cập kê, sợ là muốn bay lên cao.”
* Điệt nữ – cháu gái họ, cập kê – con gái tròn 15 tuổi.
Giọng Thẩm Quân Triệu nhàn nhạt: “Lý đại nhân đã quá lục tuần, cũng nên cáo lão hồi hương rồi.”
Trần Thỉnh đương nhiên hiểu rõ ý hắn: “Vâng.”
Thẩm Quân Triệu lại nói: “Sau này không được trình những chiết tử tấu xin lập hậu tới ngự tiền nữa.”
Trần Thỉnh hít sâu một hơi, sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh: “Thuộc hạ đã rõ.”
Giờ đến cả việc lập hậu cũng phải ngăn chặn, sợ là sắp trở trời* thật rồi!
* Ý chỉ việc xấu liên quan đến chính trị, ở đây là đảo chính hoặc bức vua thoái vị.