Tạm không nhắc tới Lý phủ đang long trời lở đất như thế nào, tam quan của Lý Kình đổ vỡ ra sao, hai người gây chuyện giờ vẫn đang thay đồ.
Hiện tại ở trong cung Ung Lý là lớn nhất, đừng nói là vi phục tư phỏng*, đến cả đầu bảng của giáo phường ty y cũng dám đón về cung, còn gì Nguyên Diệu Đế không dám làm nữa.
* Mặc quần áo bình thường ra ngoài chơi lẻ…
Vì Dung Quý Nhân Diên Quý Nhân Doanh Tần,….. mỗi ngày các gián quan(1) đều nộp chiết tử đến sứt đầu mẻ trán, đâu còn quan tâm đến những việc nhỏ như hoàng đế xuất cung đi dạo!
Chú Thích (1)
Tuy nói là Thẩm Quân Triệu hầu hạ Ung Lý thay đồ, nhưng thực ra người bận rộn đều là các cung nhân.
Triệu Tuyền định nói nhiều hai câu, nhưng đối diện với ánh mắt của Ung Lý thì lập tức hạ mi rũ mắt, muốn bao nhiêu nhát gan thì có luôn bấy nhiêu, không dám lắm mồm thêm dù chỉ một câu.
Cách tấm bình phong, Ung Lý có thể thấp thoáng nhìn thấy Thẩm Quân Triệu đang cởi áo ngoài, mông mông lung lung nên cũng không nhìn rõ được cái gì, nhưng Nguyên Diệu Đế đã ngứa ngáy tim gan rồi.
Y không khống chế được mà nhớ tới năm năm trước.
Khi đó Thẩm Quân Triệu vẫn đang ở trong cung bạn đọc, Ung Lý và hắn vẫn chưa rạn nứt, hai người mỗi ngày đều như hình với bóng, ngọt ngọt ngào ngào.
Hình như cũng vào đúng giữa hè như này, chỉ cách sinh nhật của y vài ngày ngắn ngủi.
Ung Lý cãi một trận với Thẩm Tranh Minh trong thư phòng, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Thẩm Quân Triệu khi đó một lòng một dạ chỉ nghĩ về y, không ngần ngại đối nghịch với phụ thân mình: “Trời nóng, bệ hạ đừng tức giận, hại thân.”
Ung Lý giận Thẩm Tranh Minh nhưng cũng không giận chó đánh mèo với Thẩm Quân Triệu, y oán trách nói: “Ta biết Thẩm tướng muốn tốt cho ta, nhưng cũng cẩn thận hơi quá rồi, ta lại không phải đứa trẻ ba – bốn tuổi, vì sao ngay cả Di Thái Viên cũng không được đến!”
Đại Ung mới ổn định, việc tiên đế mất đi lại hơi kỳ lạ, có một khoảng thời gian dài Thẩm Tranh Minh vẫn luôn sợ bóng sợ gió, bảo vệ chủ hơi quá.
Di Thái Viên là hành cung(2) tránh nóng của hoàng thất, vào ngày hè nóng nực, có thể tới đó ở một thời gian sẽ rất sảng khoái. Từ nhỏ Ung Lý đã sợ nóng, sớm đã bức bối trong những ngày hè oi ả này, không ngờ Thẩm Tranh Minh không chịu, Ung Lý cũng không dao động.
Chú Thích (2)
Thẩm Quân Triệu rót cho y một chén trà lạnh: “Cẩn thận hỏa khí đốt họng.”
Ung Lý nhận chén trà, một hớp mật ngọt mát lạnh trôi vào trong họng, tâm trạng cũng tốt hơn một nửa: “Chỉ có ngươi tốt với ta!”
Thẩm Quân Triệu cười cười, nhưng hắn cũng không nói nửa câu tốt đẹp thay cho phụ thân mình, ngược lại còn hỏi Ung Lý: “Bệ hạ muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Mắt Ung Lý sáng ngời: “Không được tới Di Thái Viên, đến nhà ngươi cũng được!”
Cũng không phải một lần hai lần, tâm trạng Ung Lý không tốt, Thẩm Quân Triệu sẽ lén lút giấu y vào trong kiệu mang về nhà, coi như thay đổi chút không khí giải ít sầu.
Khi đó trong cung không chỉ nghe mỗi lời Ung Lý, người hầu hạ bên cạnh y đều là tai mắt của Thẩm Tranh Minh, không sai bọn họ ra chỗ khác thì y đừng hòng đi đâu, nhưng sai người đi rồi thì hoàng đế bệ hạ tứ thể bất cần(3) đến cả mặc y phục cũng không mặc nổi.
Chú Thích (3)
Thế là hoàng đế bệ hạ: “A Triệu nhanh tới giúp trẫm.”
Thẩm Quân Triệu bèn giúp y thay đồ.
Hai người cùng ăn cùng ở, thậm chí còn ngẫu nhiên cùng ngủ, khi đó Ung Lý chỉ cảm thấy người tốt nhất dưới gầm trời này chính là Thẩm Quân Triệu, y muốn cùng hắn làm quân thần tốt đồng bọn tốt huynh đệ tốt cả đời, vẫn chưa từng nghĩ tới những việc tình tình ái ái kia.
Ngày hôm đó, có lẽ là do trong phòng quá nóng, Thẩm Quân Triệu cúi người thắt đai lưng cho y, Ung Lý vừa nhìn thấy phần gáy trắng nõn dưới cổ áo của hắn——
Tóc đen vướng chút mồ hôi dính trên da thịt so ra còn óng ánh hơn cả bạch ngọc, chẳng hiểu sao lại nhuộm lên một ý tứ khác.
Ung Lý nhìn tới ngây ngẩn, y chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, toàn thân nóng lên, muốn ôm người trước mặt vào trong lòng thật chặt.
“Bệ hạ?” Thẩm Quân Triệu ngẩng lên nhìn y.
Sắc mặt Ung Lý ửng đỏ: “A Triệu…”
Thẩm Quân Triệu thấy y khác thường thì trong mắt liền lộ ra lo lắng: “Bệ hạ có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ung Lý rất không thoải mái, không thoải mái đến mức sắp nổ tung rồi: “Trẫm……”
Thẩm Quân Triệu vội vươn tay bắt mạch cho y: “Sao lại khô nóng công tâm như vậy!”
Ung Lý từ lâu đã biết Thẩm Quân Triệu không gì không làm được, quân tử lục nghệ(4) đều xuất sắc, không ngờ đến cả y thuật dược lý cũng so được với đại phu bình thường.
Chú Thích (4)
Y hơi chột dạ, sợ Thẩm Quân Triệu thăm dò được gì đó nên vội rút tay lại: “Trẫm không sao, chỉ hơi váng đầu thôi.”
Thẩm Quân Triệu nhíu mày: “Thần đi mời thái y!”
Mặt Ung Lý càng nóng hơn: “Đừng.”
Đầy lòng Thẩm Quân Triệu đều là lo lắng cho thân thể của y: “Bệ hạ đừng nghịch, cũng nên xin một cái mạch bình an đi, nếu không sao thì thần sẽ dẫn người đi chơi.”
Lời này khiến tâm lý của Ung Lý thoải mái hẳn: Chiêu Quân nhà y vẫn luôn như vậy, dùng từ cung kính nhất để nói những lời như đang dỗ trẻ con, vậy nhưng y lại hưởng thụ điều đó vô cùng.
“Trẫm chỉ hơi nóng thôi, ngươi giúp trẫm cởi y phục, lên tháp nghỉ một lúc là tốt rồi.”
Thiếu niên Nguyên Diệu Đế mềm giọng yếu hơi làm nũng, vẫn chưa phát giác ra rằng vành tai Thẩm Quân Triệu đã đỏ ửng.
Thẩm Quân Triệu đè giọng xuống: “Vẫn nên mời thái y……”
Ung Lý không cho hắn đi: “Bọn họ thực sự rất phiền, còn muốn kê mấy phương thuốc đắng chết người, trẫm không uống.”
Thẩm Quân Triệu dịu giọng nói: “Thần nấu thuốc cho người, chắc chắn không đắng.”
Ung Lý: “Ngươi đường đường là công tử Thẩm gia, lo liệu những việc này làm gì, trẫm đau lòng.”
Thẩm Quân Triệu: “…”
Ngày xưa Ung Lý cũng từng nói không ít lời kiểu này.
Đến cả biệt hiệu Chiêu Quân (Triệu Quân)* này y cũng dám lấy cho Thẩm Quân Triệu, vậy thì còn có gì không dám nói chứ.
Chú Thích *
Có điều hôm nay vô cùng kỳ quái, dù y nói gì cũng đều cảm thấy lồng ngực nóng đến phát sợ, nhưng lại không biết nên làm gì để giảm độ nóng này.
“Trẫm bị cha ngươi chọc tức rồi, ngươi phải ở cùng trẫm.” Nguyên Diệu Đế không giải được nhiệt, vì thế liền bắt đầu “vô cớ gây sự”.
Thẩm Quân Triệu thấy thân thể y có vẻ không giống bị bệnh nên cũng thả lỏng hơn: “Vậy thần hầu hạ người nghỉ ngơi.”
Nguyên Diệu Đế: “Ừm.”
Thẩm Quân Triệu cúi người cởi bỏ đai lưng đã thắt xong của y, Ung Lý không thể không nhìn thấy phần gáy dính chút mồ hôi của hắn lần nữa, một cỗ lửa tà lại nhảy lên.
Ung Lý: “Thẩm Chiêu Quân.”
Đuôi mắt Thẩm Quân Triệu quét về phía y.
Ung Lý chỉ thấy tim gan phổi lại càng ngứa tợn: “Cứ gọi ngươi là Thẩm Chiêu Quân đó, ai bảo ngươi sinh ra còn đẹp hơn cả Chiêu Quân!”
Nếu đang ở bên ngoài thì Thẩm Quân Triệu nghe thấy tên này nhất định sẽ tức giận, nhưng trong phòng không có người khác, dung túng hắn dành cho Ung Lý cũng càng ngày càng không có điểm kết: “Bệ hạ từng gặp Vương Chiêu Quân?”
Ung Lý nghẹn lại: “…… cố nhân tiền triều, trẫm gặp kiểu gì!”
Thẩm Quân Triệu cởi áo ngoài cho y rồi lại hỏi: “Vậy sao người biết thần đẹp hơn nàng?”
Ung Lý buột miệng thốt ra một câu: “Ở trong lòng trẫm, ngươi là người đẹp nhất thiên hạ.”
Một câu này vừa ra thì vành tai của hai thiếu niên choai choai đều đỏ ửng.
Ung Lý còn đỡ, dù sao thì y cũng đã nóng đến đỏ cả người, một chút này chẳng thấm vào đâu; ngược lại là Thẩm Quân Triệu, da hắn vốn đã vừa trắng vừa trong, lúc này phảng phất như đám mây nơi chân trời được nhuộm ráng đỏ, đẹp đến ngỡ ngàng.
Lúc này nhịp tim của Ung Lý đã đập đến mức đánh chết cũng không đè xuống nổi, y nhịn không được mà rầm rì: “A Triệu……”
Thẩm Quân Triệu hít thở nhẹ nhàng, không dám nhìn y: “Bệ hạ nghỉ ngơi đi.”
Ung Lý bình tĩnh lại chút: “Ờm.”
Nguyên Diệu Đế không có linh hồn nửa dựa vào trên nhuyễn tháp, đầu y thực ra không quá choáng váng, nhưng khô nóng lại không giảm bớt chút nào.
Thẩm Quân Triệu né tránh tầm mắt của y: “Thần đi rót cho người chén nước.”
Hắn đang định đứng dậy thì Ung Lý đã bắt lấy tay hắn: “Đừng đi.”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Hai người nắm tay nhau như đã bị sấm sét đánh trúng, đều hơi tê tê dại dại.
Ung Lý lại như đã tìm được cửa trút ra: tay Thẩm Quân Triệu mát mát lạnh lạnh, thoải mái quá.
Ung Lý khàn giọng hỏi hắn: “Ngươi nóng không?”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Ung Lý chăm chú nhìn thẳng hắn: “Nếu nóng thì ngươi cũng cởi áo ngoài, lên đây nghỉ ngơi đi.”
Theo lý thì chuyện này không được —— về lý không hợp, về tình lại càng không thể.
Nhưng mà Thẩm Quân Triệu khi đó vẫn còn khá trẻ tuổi, nào chịu nổi ánh mắt này của Ung Lý, ma xui quỷ khiến gật đầu luôn.
Ung Lý vụng về lúng túng cởi đai lưng của hắn, Thẩm Quân Triệu bị y nghịch tới lửa cháy đầy người, đành phải đè tay y lại: “Ta tự làm.” Hắn đã quên không tự xưng “thần”, nhưng cả hai người đều không để ý.
Ung Lý nói thẳng: “Đai lưng này phiền quá.”
Ngón tay Thẩm Quân Triệu hơi động vài cái đã tháo được, Ung Lý cởi áo ngoài của hắn rồi dán lên người hắn: “A Triệu…… A Triệu……”
Tiếng gọi nhẹ nhàng liên tục khiến tâm tình của Thẩm Quân Triệu cũng rung động: “Bệ hạ……”
Ung Lý sớm đã bị hương vị dễ ngửi trên người hắn mê hoặc hoàn toàn: “Cho trẫm ôm chút.”
Trẩm Quân Triệu nhắm mắt lại, cánh tay đang ôm Ung Lý nổi lên gân xanh vì kiềm chế quá mức.
Thiếu niên động tình, đâu hiểu được nên làm như thế nào?
Chỉ cảm thấy người trước mắt tốt vô cùng, tốt đến mức không thể tốt hơn nữa, dù chỉ ôm sát như thế này, dù cách hai lớp lý y, dù bị căn phòng oi bức làm cho nóng đến thở không ra hơi, cũng không nỡ tách ra.
Như vậy là tốt rồi.
Chỉ như vậy đã là tốt rồi.
Như vậy, chính là thiên trường địa cửu.
Tốt rắm ấy, thiên trường địa cửu cái mẹ gì!
Sau khi nhớ tới đoạn chuyện cũ này, Nguyên Diệu Đế hiện tại thầm nói một câu trong lòng: Tại sao khi ấy lão tử không trực tiếp làm hắn chứ!
Lửa tà chạy loạn, Ung Lý thấp giọng nói: “Đi xuống.”
Đám người Triệu Tuyền đang hầu hạ y thay đồ: “!”
Ánh mắt lạnh lùng của Ung Lý quét qua, Triệu Tuyền vội dẫn người lui đi.
Hỏi cũng không dám hỏi, cứ cảm thấy như chỉ cần chít thêm một tiếng thì sẽ phải rơi đầu luôn!
Bên kia bình phong cũng dừng động tác, cung nhân đã ra ngoài hết, Ung Lý chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng lại càng mạnh: “Thẩm tướng.”
Thẩm Quân Triệu: “Có thần.”
Giọng thiếu niên đã mất, nhưng giọng thanh niên lại càng thêm dụ người, Ung Lý hít nhẹ một hơi: “Thay đồ cho trẫm.”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Ung Lý cách một bình phong đã sắp vội đến mức nhìn hắn thành một lỗ thủng: “Làm sao, không phải ngươi nói muốn hầu hạ trẫm à?”
Bóng người sau bình phong hơi động, Thẩm Quân Triệu triều phục nửa mở đi ra.
Ung Lý vừa nhìn đã cảm thấy mình điên rồi.
Sao y lại dám gọi Thẩm Quân Triệu đi ra, sao lại dám đuổi người đi hết, sao lại dám nhìn dáng vẻ này của Thẩm Chiêu Quân!
Nam nhân trước mắt mới cởi được một nửa triều phục, tóc đen như thác đã được dỡ khỏi triều quan. Một thân triều phục màu đen dày nặng giờ đang nửa treo trên người hắn, làm nổi bật lên nội y trắng bên trong, chói mắt vô cùng. Hắn từ lâu đã không còn dáng người thiếu niên non nớt gầy yếu, thủ phụ trẻ tuổi lúc này vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài.
Thẩm Quân Triệu tuyệt đối không nhu mỹ*, nhưng lại rất đẹp.
* Nhu mỹ – tả vẻ đẹp yếu ớt của con gái, hơi mang vẻ ẻo lả.
Đẹp nam tính, đẹp gợi cảm.
Hoa lệ lại cao quý.
Ung Lý hít nhẹ một hơi, như thể y đã quay lại năm năm trước, lại biến thành thiếu niên mới bắt rễ tình ngày đó, chỉ muốn ôm siết hắn, ôm đến thiên trường địa cửu.
Mẹ nó.
Nguyên Diệu Đế không cam chịu như vậy, y sải bước về phía nam nhân bình tĩnh ung dung kia, một tay kéo xuống triều phục đang treo trên vai hắn.
Y phục màu đen rơi xuống, bạch y lại càng thắng tuyết.
Ung Lý nâng tay chạm lên vạt áo trước của hắn……
Thẩm Quân Triệu nắm lấy cổ tay y, cũng không dùng quá nhiều lực, nhưng Ung Lý lại không gỡ ra được.
Ung Lý: “……”
Thẩm Quân Triệu rũ mắt nhìn y: “Thần thay đồ cho người.”
Ung Lý tức điên rồi: “Ngươi dám điểm huyệt trẫm!”
Không sai, Ung Lý đứng nghiêm túc ngay ngắn không phải vì y không muốn động mà là bởi căn bản không động nổi!
Nếu có một viên thuốc hối hận thì Nguyên Diệu Đế nhỏ tuổi tuyệt đối sẽ không vì mệt mỏi nhất thời mà bỏ hoang con đường học võ!