Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 140: Rơi xuống nước




Edit: Ớt Hiểm

“Làm gì có chứ, tỷ muội cãi nhau là chuyện rất bình thường, có gì để chê cười đâu, răng môi còn có đôi khi cắn phải nhau nữa mà.” Đồng Giai thị nâng chén trà, vừa thổi vừa nói: “Thật ra muội rất hâm mộ tỷ vì tỷ có một muội muội đáng yêu như Y Lan, không như muội, muội chỉ có một đại ca, lại còn lớn tuổi hơn rất nhiều, tuy ca ca cũng rất yêu thương muội, nhưng dù sao cũng có khoảng cách. À đúng rồi, muội muội có một thỉnh cầu hơi quá, không biết có được không?” Thấy Lăng Nhã ra hiệu nói tiếp, nàng cắn cắn bờ môi dày đỏ mọng: “Y Lan ngây thơ khả ái, dễ làm người khác yêu thích, muội vừa gặp đã cảm thấy rất hợp, sau này nếu rảnh rỗi, có thể cho phép muội ấy tới chỗ của muội chơi nhiều một chút được không?”

“Dĩ nhiên là được, có điều Y Lan bị ta chiều quá sinh hư, nhiều khi cư xử không đúng, nếu phiền lòng muội muội thì mong muội muội rộng lượng bỏ quá cho nó.”

Đồng Giai thị lập tức bảo không hề gì, ngồi thêm một lát, hai người cùng đứng lên đi tới Lan Hinh quán, lúc đi ngang qua Kiêm Gia trì, Đồng Giai thị dừng lại ngắm, mặt hồ phẳng lặng thỉnh thoảng bị ngọn gió thổi qua làm cho lăn tăn, nàng tò mò nhìn qua Lăng Nhã, cười hỏi: “Nghe nói tỷ tỷ bén duyên với Tứ gia ở chỗ này, có thể kể lại cho muội nghe một chút không?”

Lăng Nhã nâng nâng một bên búi tóc, thản nhiên nói: “Chẳng có gì đáng để nói cả, chẳng qua lúc đó Tứ gia uống say, rồi vô tình đụng phải ta mà thôi.” Ngừng lại một nhịp, nàng lại tiếp: “Mùa này hoa sen đã tàn, khung cảnh ở đây không đẹp, chúng ta nên đi thôi.”

Đồng Giai thị ừ một tiếng, đang định bước đi thì bỗng mở miệng: “Bông tai của tỷ tỷ bị lệch rồi, để muội giúp tỷ chỉnh lại.” Không đợi Lăng Nhã từ chối nàng đã đưa tay tháo chiếc bông đính ba viên dạ minh châu trên tai phải của Lăng Nhã xuống, vừa định đeo lại thì đột nhiên thở hắt ra, đau đớn ôm bụng khom người.

“Muội sao vậy?” Lăng Nhã vội bảo Lý Vệ đỡ lấy Đồng Giai thị.

“Muội không biết nữa, tự nhiên cảm thấy bụng rất đau.” Đồng Giai thị yếu ớt đáp lại, chỉ mới trong chốc lát mà trán của nàng đã toát đầy mồ hôi.

Hàm Hương lo lắng tới mức không biết phải làm gì, vẫn là Lý Vệ giữ được bình tĩnh: “Chỗ này còn cách Lan Hinh quán cả quãng đường dài, Đồng phúc tấn đau như vậy chắc không đi nổi, hay là để nô tài đi gọi người tới đưa Đồng phúc tấn về, sau đó mời đại phu tới xem?”

“Cũng chỉ còn cách này thôi.” Lăng Nhã gật đầu, đang tính bảo Lý Vệ đi thì bỗng Hàm Hương lên tiếng: “Hay để nô tỳ đi cho, phiền Lăng phúc tấn và Lý ca chăm sóc chủ tử giúp nô tỳ, ngàn vạn lần đừng để chủ tử bị gì.”

“Được rồi, ngươi đi nhanh đi.” Lý Vệ đồng ý, đợi Hàm Hương đi rồi hắn mới đỡ lấy Đồng Giai thị, quan sát xung quanh xem có chỗ nào có thể ngồi nghỉ hay không, thật ra ven hồ đều có chỗ nghỉ chân, nhưng toàn là ghế đá lạnh lẽo, trời mùa đông không lót nệm mềm thì chắc chắn không thể nào ngồi được. Hết cách, Lý Vệ đành phải giữ Đồng Giai thị, không để nàng ta ngã xuống đất.

Cứ như vậy một lúc lâu mà Hàm Hương vẫn chưa trở lại, Lăng Nhã lại không thể đứng lâu, nàng mang thai đã hơn bảy tháng, đi lại có Lý Vệ dìu còn đỡ, nhưng hiện tại đã đứng rất lâu, nên hai chân bắt đầu mỏi, cần phải tìm chỗ để ngồi một lát.
Lý Vệ lòng nóng như lửa đốt, trấn an Lăng Nhã: “Chủ tử người ráng chịu đựng một chút, Hàm Hương chắc quay lại nhanh thôi.”

Miệng Lăng Nhã thở ra hơi lạnh, nói: “Ta không sao, ngươi lo đỡ Đồng phúc tấn là được, đừng để nàng ta ngã đó.”

Lý Vệ đang định dạ thì bỗng cảm giác mình bị ai đó đẩy mạnh, cả người mất thế lảo đảo, ngã nhoài ra đất, hắn chưa kịp bò dậy đã nghe ‘tõm’ một tiếng, theo bản năng nhìn lại, trên bờ đã không thấy Đồng Giai thị đâu nữa, còn trong ao lại có người đang giãy giụa.

Lý Vệ nhất thời ngẩn ra, đang yên đang lành sao tự dưng Đồng phúc tấn lại rơi xuống hồ? Nhưng Lăng Nhã đứng gần đó lại đang tái mặt, Lý Vệ không nhìn thấy, nhưng nàng chứng kiến rất rõ ràng, vừa nãy, chính Đồng Giai thị đã đẩy Lý Vệ ra, sau đó tự mình nhảy xuống hồ, nàng ta điên rồi sao?

Trong lúc Lý Vệ đang cởi bỏ y phục để nhảy xuống cứu người thì Hàm Hương liền dắt theo vài người nữa tới, nghe thấy tiếng kêu cứu của chủ tử mình trong hồ thì thần sắc không khỏi kinh hoảng, lật đật hét lên với những người đi cùng: “Đứng đơ ra ở đó làm gì, còn không mau xuống cứu chủ tử lên.”

Mấy người kia như giật mình tỉnh mộng, liền cởi áo nhảy xuống hồ, chịu đựng nước lạnh thấu xương đưa Đồng Giai thị lên bờ, Đồng Giai thị lạnh cóng tới mức không thốt nên lời, sắc mặt trắng nhách, môi tím tái, toàn thân phát run.

Hàm Hương vừa sai người nhanh chóng đưa chủ tử về Lan Hinh quán, vừa sai người đi mời đại phu, lại sai người đi nấu trà gừng, sắp xếp xong hết nàng mới có thời gian hỏi Lý Vệ chuyện gì đã xảy ra, nhưng bản thân Lý Vệ cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Thấy Lý Vệ nói năng ậm ờ, Hàm Hương lại càng sinh nghi, nghiêm mặt cười lạnh nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới: “Chuyện hôm nay, nô tỳ sẽ bẩm báo với Vương gia từ đầu tới cuối, thỉnh cầu Vương gia phân xử công bằng.”

“Chủ tử, chuyện này...” Lý Vệ không phải người ngu, ngược lại còn rất thông minh cơ trí, thoáng nghĩ đã hiểu ngọn nguồn sự việc, hít sâu một hơi cũng không nén được sự lo lắng cho tình hình của chủ tử.

Lăng Nhã đưa tay ngăn không cho Lý Vệ nói tiếp, nàng ngước đầu lên, thấy mây đen đang kéo đến, che lấp chút ánh sáng yếu ớt của ngày đông, cả bầu trời âm u tựa như sắp khóc...

Đồng Giai thị...

Quả thật, những dịu dàng dè dặt, cẩn thận ôn nhu trước đó đều là giả vờ, tâm cơ nàng ta sâu kín, lại còn vô cùng tàn nhẫn với người khác, và cũng tàn nhẫn với bản thân, nàng ta dùng cách này hại mình, dù giờ mình có biết cũng đã quá muộn.
Mưa gió, cuối cùng rồi cũng đến!

Lan Hinh quán vì việc Đồng Giai thị rơi xuống nước mà loạn hết hên, Dận Chân vừa nghe tin thì lập tức bỏ hết việc tới đây ngay, lúc nhìn thấy Đồng Giai thị mặt này trắng bệch nằm trên giường, lòng hắn không khỏi nhói lên, bước nhanh tới nắm chặt lấy bàn tay lộ ra khỏi chăn gấm của nàng, quay qua hỏi Hạ đại phu đang kê đơn thuốc: “Sao rồi, có nghiêm trọng không?” Hắn đã tính rồi, chỉ cần đại phu nói có gì không ổn thì hắn sẽ lập tức phái người vào cung thỉnh Thái y.

Hạ đại phu vội đứng lên thưa: “Ung Vương gia yên tâm, tuy Đồng phúc tấn rớt xuống nước nhưng may mà cứu kịp nên cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc đẩy khí lạnh trong cơ thể ra ngoài, tịnh dưỡng thêm một chút là được.”

Nghe vậy, Dận Chân thở phào một hơi, rồi bỗng nói tiếp: “Vậy tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?”

“Là vì Đồng phúc tấn bị uống một ít nước, lại hoảng sợ quá độ, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Hạ đại phu giao phương thuốc cho hạ nhân xong thì cáo từ.

Dận Chân vẫn trông nom ở đó, cho đến tận lúc chạng vạng, Đồng Giai thị mới mở mắt ra, nhìn thấy Dận Chân đang nắm tay mình thì hơi nhoẻn miệng cười, yếu ớt gọi một tiếng Tứ gia.

“Suỵt, nàng vừa tỉnh lại, không cần phải nói gì cả.” Dận Chân cũng vừa giật mình, lấy cái gối hoa đặt sau lưng nàng rồi sai người đưa chén thuốc nãy giờ vẫn được ngâm trong nước nóng để giữ ấm tới, tự tay múc một muỗng cẩn thận thổi nguội rồi đút cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, uống thuốc đi.”

“Dạ.” Đồng Giai thị gật đầu, chịu đắng uống từng muỗng thuốc từ tay Dận Chân, lúc Dận Chân lau đi vết thuốc dính trên môi nàng xong, nàng bỗng cười: “Nếu có thể được Tứ gia đích thân bón thuốc, bắt thiếp thân mỗi ngày rơi xuống nước thiếp thân cũng cam lòng.”