Hậu Cung Trừ Ta Ra Ai Cũng Có Bàn Tay Vàng

Chương 7




Hậu nổi giận đùng đùng đến đây cáo trạng.

"Nương nương, Thục phi kia quả thật đúng là không có quy củ." Vẻ mặt ma ma nghiêm nghị nói.

Nghe thấy Thục phi, nụ cười trên mặt Hoàng Hậu nhạt đi, hỏi: “Sao vậy?”

"Vừa rồi Hoàng Thượng đang giải sầu ở Ngự Hoa Viên, Thục phi kia cứ dính chặt lấy người Hoàng Thượng, sống chết bám lấy Hoàng Thượng không chịu buông, lão nô chưa từng thấy hành vi không biết xấu hổ như vậy."

Vẻ mặt Hoàng Hậu hết sức bình tĩnh, nói: "Kệ nàng ta đi."

Ma ma nói thêm: “Hoàng Thượng đúng thật là mềm lòng, không những không trách tội Thục phi, mà còn mang nàng ta về Càn Thanh cung.”

Vừa dứt lời, Hoàng Hậu đột nhiên nhìn ma ma rồi hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Ta cũng nhìn về phía ma ma, vẻ mặt trầm xuống có chút đáng sợ: “Hoàng Thượng dẫn theo Thục phi đi về Càn Thanh cung?”

Ma ma gật đầu: “Lão nô ở xa nên không nghe rõ chi tiết, nghĩ là vì do Thục phi ôm chặt rồi khẩn cầu.”

“Không đâu.” Ta lập tức phủ nhận: “Hoàng Thượng không phải là người như vậy.”

Tần Quân không thích Thục phi, đặc biệt là thân phận hậu phi như thế này, Tần Quân sợ bí mật của mình bị phát hiện, hận không thể tránh xa những nữ nhân này, làm sao có thể đem Thục phi đi cùng được?

Lại còn là nơi như Càn Thanh cung.

Ta cụp mắt xuống.

Lát nữa ta phải đến hỏi Tần Quân một chút xem chuyện là như thế nào mới được.

Có lẽ là bởi vì sắc mặt ta nhìn có chút khó coi, Quý phi liền vội vàng hoà giải.

"Sao có thể như vậy được, có Liên Y của chúng ta ở đây, Hoàng Thượng tìm Thục phi cái gì chứ? Thục phi làm sao có thể so sánh với Liên Y của chúng ta được?"

Ta biết ý của Quý phi nên có chút bất đắc dĩ nhấn mạnh lần nữa: “Hoàng Thượng không phải loại người sẽ tìm thế thân.”

Khi ta nói ra điều này, ta còn liếc nhìn Hoàng Hậu.

Đáng tiếc, cả hai người này đều không tin vào chuyện đó.

Hoàng Hậu chỉ nhàn nhạt mỉm cười, nhìn ta với ánh mắt thương tiếc.

Quý phi thì trực tiếp hơn nhiều, nàng ấy cảm khái: “Liên Y, muội yêu người như vậy sao, vậy mà lại tin tưởng người như vậy."

Ta: “…”

Ta yêu hắn cái quỷ gì, yêu hậu cung 3000 mỹ nhân của hắn sao?

Hoàng Hậu mỉm cười nói: "Chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi? Quý phi, cái muội vừa nói thật ra lại rất thú vị, muội nói tiếp đi."

Quý phi vừa nghe đến chuyện viết truyện thì liền trở nên hứng thú.

Chủ đề lại một lần nữa quay trở lại cuốn truyện.

Ta vẫn như cũ nghe câu được câu không, trong lòng vẫn đang nghĩ đến chuyện của Thục phi và Tần Quân.

Thấy bầu không khí dần dần yên tĩnh trở lại, cung nữ lại đột nhiên tới báo: "Nương nương, Thục phi nương nương cầu kiến."

Hoàng Hậu dừng lại một lúc, trước tiên liếc nhìn ta qua khóe mắt rồi mới mở miệng: "Cho nàng ta vào đi."

09

"Hoàng Hậu nương nương, ồ, Quý phi và Thịnh mỹ nhân cũng ở đây sao."

Thục phi vừa bước vào nhìn thấy bọn ta liền nói một cách âm dương quái khí.

Lúc nói chuyện, nàng ta còn cố tình giơ tay lên, khoe khoang phần cổ tay lộ ra của mình.

Đương nhiên, tầm mắt của ta cũng rơi trên cổ tay nàng ta.

Chỉ với cái liếc nhìn này, ta đã đứng dậy, lao thẳng đến trước mặt Thục phi.

Thục phi còn chưa kịp phản ứng thì ta đã nắm lấy cổ tay nàng ta.

"Thịnh Liên Y, ngươi đang làm gì vậy hả?" Thục phi có chút hoảng sợ nói.

Mà ta chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay trên cổ tay nàng ta.

Thục phi sau khi ý thức được điều này, lập tức cười nói: "Sao thế, thấy quen mắt sao? Đây là vật mà Hoàng Thượng đã đeo từ nhỏ đến lớn, bây giờ, Hoàng Thượng lại ban cho ta."

Thục phi vừa nói xong, ta cũng xác nhận chiếc vòng tay này đúng là của Tần Quân.

Ta thô bạo giật chiếc vòng trên tay Thục phi xuống.

Thục phi giãy dụa: "Thịnh Liên Y, ngươi làm gì cái gì vậy? Đây là Hoàng Thượng ban cho ta."

Sau khi cầm lấy chiếc vòng tay, ta liền trực tiếp đẩy nàng ta ngã xuống đất.

“Diệp Thục Lan, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện rằng người không bị sao đi.” Giọng nói của ta lạnh lùng đến mức như mang theo dao.

Thục phi cũng sửng sốt một lát.

Ta không để ý đến nàng ta, mà nhìn về phía Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nương nương, phiền người gọi cung nhân tới khống chế Thục phi, đừng để Thục phi làm gì bất cứ thứ gì trước khi ta trở về, việc này ta sẽ gánh chịu hết mọi hậu quả."

Hoàng Hậu hận Thục phi, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, ta cũng tin tưởng Hoàng Hậu, biết cân nhắc lợi hại.

Nói xong câu đó, ta liền bắt đầu chạy ra bên ngoài.

Khi ta lao ra ngoài, phía sau còn truyền đến giọng nói của Quý phi.

"Liên Y, muội muốn đi làm cái gì vậy, muội từ từ đợi ta."

Còn có Hoàng Hậu.

"Bắt lấy Thục phi, Quý phi, bổn cung đi cùng với muội."

Ta không có tâm tư để quan tâm đến bọn họ, ta phải lập tức đi tìm Tần Quân.

Khả năng đọc suy nghĩ của Tần Quân vừa là vận may vừa là tai họa.