Diệp Quân hỏi: “Một chút gì đó cũng không ư?”
Cô gái gật đầu: “Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có ký ức gặp được ngươi”.
Diệp Quân im lặng.
Cô gái giơ tay phải nhìn cái dấu trên cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Cái này có liên quan đến lai lịch của ta…”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Đợi sau khi xử lý xong việc của ta, ta sẽ dẫn cô đi tìm một ông lão, có lẽ ông ta biết lai lịch của cô”.
Cô gái gật đầu: “Cảm ơn”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Bây giờ cô còn có sức mạnh không?”
Cô gái do dự một lát rồi nói: “Hình như là có”.
Diệp Quân nói: “Thử xem?”
Cô gái gật đầu, cô ta xoay người nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía biển, khiến cả cái biển thoáng chốc bốc hơi.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái quay đầu nhìn về phía hắn: “Chỉ thế thôi…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là bản năng à?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân nói: “Thử với ta xem”.
Nhưng cô gái lại lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Thử xem, ta muốn biết sức mạnh của cô là cấp bậc gì”.
Cô gái vẫn hơi do dự.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, có lẽ cô không làm ta bị thương được đâu”.
Thấy Diệp Quân khăng khăng như thế, cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi cẩn thận đấy”.
Dứt lời, cô ta chỉ về phía Diệp Quân.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả người Diệp Quân đều nổi da gà, hắn không chút do dự sử dụng kiếm ý vô địch bảo vệ bản thân, nhưng sau đó Diệp Quân lại sửng sốt.
Vì hắn phát hiện không ngờ kiếm ý vô địch của hắn lại đang biến mất…
Kiếm ý biến mất.