Thực lực của nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang đều không thua kém gì Trấn tộc, Tộc trưởng tuỳ tiện đưa ra một quyết định như thế rất có thể sẽ đưa Trấn tộc xuống vực sâu vạn trượng.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là Diệp công tử trước mắt đã đồng ý cho Trấn tộc mượn miễn phí rồi.
Mà Tộc trưởng của bọn họ vẫn muốn làm thế!
Điều này khiến rất nhiều người của Trấn tộc không chỉ thấy khó hiểu mà còn bất mãn nữa.
Dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của toàn bộ Trấn tộc.
Nét mặt Trấn Thiên rất bình tĩnh, rõ ràng ông ta biết sự khó hiểu và bất mãn của người trong tộc, nhưng ông ta cũng không giải thích bất cứ điều gì.
Mà lúc này Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn nhìn Trấn Thiên, cười nói: “Trấn Thiên tộc trưởng, ông chắc chắn chứ?”
Trấn Thiên gật đầu: “Chắc chắn”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Vì sao?”
Trấn Thiên chợt nói: “Theo ta được biết, Thần Võ của nhà họ Thần đã dẫn theo binh lính nhà họ Thần đi tìm Diệp công tử, hơn nữa nhiều nhất là nửa canh giờ bọn họ sẽ đến bên ngoài Trấn tộc chúng ta. Nếu Diệp công tử đồng ý chuyện hợp tác giữa chúng ta thì chúng ta có thể luyện tay trước xử lý đám người nhà họ Thần này.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Trấn Thiên không nói một lời.
Trấn Thiên cười im lặng.
Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân cười nói: “Ta không có lý do gì để từ chối cả”.
Trấn Thiên cười to: “Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ”.
Dứt lời ông ta nhìn về phía Trấn Nam Tuyết: “Dẫn Diệp công tử đi tới điện bên cạnh nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp chiến”.
Trấn Nam Tuyết gật đầu, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Mời Diệp công tử”.
Diệp Quân nhìn thoáng qua mấy người sau lưng Trấn Thiên, sau đó nói: “Được”.
Dứt lời hắn đứng dậy rời đi cùng Trấn Nam Tuyết.
Ngay sau khi Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết rời đi, một ông lão tóc bạc cất lời: “Tộc trưởng, vì sao ngài lại làm thế?”
Những cao thủ Trấn tộc khác cũng đồng loạt nhìn về phía Trấn Thiên, trong mắt bọn họ cũng tràn đầy sự khó hiểu và nghi ngờ.
Trấn Thiên khẽ thở dài: “Người ta cho chúng ta xem miễn phí thì chúng ta thật sự xem được à?”