Nếu bọn họ chết ở đây thì chắc chắn nhà họ Thần sẽ đại chiến với Trấn tộc.
Nét mặt Trấn Thiên không chút cảm xúc: “Nhà họ Thần của ông có thể bỏ qua cho Diệp Quân không?”
Thần Võ trầm giọng đáp: “Có thể thương lượng”.
Trấn Thiên lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ta tin ông chắc”.
Thần Võ nhìn chằm chằm Trấn Thiên: “Rốt cuộc điều gì đã khiến ông ủng hộ hắn?”
Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Diệp công tử có thể xem như một nửa người của Trấn tộc ta!”
Thần Võ lập tức nhíu mày, ngay sau đó dường như ông ta nghĩ ra điều gì nên lập tức sững sờ: “Liên hôn”.
Trấn Thiên gật đầu: “Đoán đúng rồi”.
Dứt lời ông ta cũng không nói nhảm nữa, lập tức xông về phía Thần Võ.
Sắc mặt Thần Võ vô cùng khó coi, ông ta không ngờ nhà họ Trấn lại liên hôn với Diệp Quân.
Lúc này ông ta không nhịn được thầm mắng trong lòng, hệ thống tình báo của nhà họ Thần làm cái quái gì vậy? Sao không nhận được chút tin tức nào cả thế.
Đương nhiên ông ta không biết chuyện liên hôn này là Trấn Thiên vừa nghĩ ra, còn chưa kịp nói…
…
Bên ngoài.
Cao thủ nhà họ Thần dẫn đến đều là những cao thủ hàng đầu, vì bọn họ không muốn cho Diệp Quân bất cứ cơ hội nào.
Nhưng lúc này bọn họ ở trong địa bàn của Trấn tộc, điều quan trọng nhất là Trấn tộc cũng đánh rất nghiêm túc, không chỉ khởi động trận pháp mà còn điều động cả cao thủ tinh anh trong tộc. Vì thế sau một lúc giao thủ, cao thủ của nhà họ Thần nhanh chóng thua trận, lần lượt bị giết chết.
Thần Tuyết không ra tay, vì lúc này cô ta có ra tay cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thần Tuyết đột nhiên nhìn Diệp Quân phía xa: “Diệp công tử, có thể thương lượng không?”
Trấn Nam Tuyết im lặng nhìn Thần Tuyết.
Đương nhiên cô ta biết Thần Tuyết, cùng một lứa tuổi, đều là con gái, còn cùng xuất thân từ gia tộc lớn, hai người họ từng tiếp xúc không ít lần.
Chẳng lẽ Thần Tuyết cô nương này và Diệp công tử…
Không biết nghĩ đến điều gì, Trấn Nam Tuyết quay đầu nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói với Thần Tuyết: “Thần Tuyết cô nương, cô dẫn nhiều người đến tìm ta như thế là vì thương lượng với ta sao?”
Thần Tuyết trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Diệp công tử, thật sự không thể thương lượng à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Vào thời điểm lần trước chúng ta có thể thương lượng, nhưng bây giờ ta cảm thấy không cần thiết nữa”.
Thần Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Mà lúc này người bên cạnh cô ta đã chết gần hết.
Cô ta hoàn toàn không có khả năng thoát thân.
Vì lần này có quá ít người đến.