Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3210: Nhưng ngươi nói cũng không sai”.




Nhìn thấy ông lão này, Diệp Quân nhíu mày.



Lúc này, giọng Trấn Thiên bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Anh bạn cẩn thận, người này là Thần Vũ - tộc trưởng đời trước của nhà họ Thần, có tin đồn năm đó đã chết, không ngờ lão ta vẫn còn sống, ngươi nhất định phải cẩn thận… Năm đó người này đã là cường giả đạt tới tám phần thần tính rồi”.



Tám phần thần tính!



Diệp Quân nhìn Thần Vũ trước mặt, nhíu chặt mày, vì hắn không cảm nhận được khí tức của đối phương.



Rất mạnh!





Không phải là người mà cường giả bảy phần thần tính có thể so bì được.



Thần Vũ lạnh lùng liếc xéo Diệp Quân, sau đó xoay đầu nhìn Thần Võ bên cạnh: “Về dưỡng thương đi”.



Thần Võ cung kính cúi chào, sau đó ông ta nhìn Diệp Quân, xoay người biến mất khỏi đó.







Thần Vũ chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân, lão ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi là người yêu nghiệt nhất từ sau Thần Nhất ở thời đại cũ”.



Người yêu nghiệt nhất kể từ sau Thần Nhất.



Mọi người ở đó đều lặng thinh.



Không thể không nói, Diệp Quân trước mặt quả nhiên là người yêu nghiệt nhất kể từ sau Thần Nhất, còn trẻ đã đạt tới cảnh giới như thế, lại có thể đánh bại một cường giả bảy phần thần tính, nếu bước vào cảnh giới Thần Đạo thì ai có thể là đối thủ của hắn?



Vừa nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy da đầu mình tê dại.



Vì thật sự quá khủng khiếp.



Diệp Quân khẽ cười: “Ông muốn đánh với ta à?”



Thần Vũ gật đầu: “Mặc dù không công bằng lắm nhưng đã lúc này rồi, dĩ nhiên cũng không lo nghĩ nhiều như thế”.



Nói xong, lão ra định ra tay.



Diệp Quân lại nói: “Khoan đã”.



“Hả?”



Thần Vũ nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”



Diệp Quân nói: “Ta quyết định gọi người”.



Thần Vũ khẽ gật đầu: “Nên thế, thật ra bọn ta cũng rất mong gặp được người đứng đằng sau ngươi”.



Diệp Quân nhắm mắt lại, đang định gọi người thì ngay lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt lìa, một người chậm rãi bước ra.



Diệp Quân: “…”

Người đến không ai khác chính là Nhị Nha.



Nhị Nha thờ ơ nhìn Diệp Quân: “Có bà cô Nhị Nha của ngươi ở đây, ngươi cần gọi người khác sao?”



Diệp Quân mỉm cười nói: “Người ta muốn gọi là ngươi”.







Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Thật sao?”







Diệp Quân nghiêm nghị nói: “Tất nhiên, có Nhị Nha ở đây, ai có thể làm ta bị thương? Ai chứ?”







Nói rồi hắn còn liếc mắt nhìn xung quanh, cực kỳ bá đạo.







Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Đừng nịnh nọt, ta không dễ tin người như thế… Nhưng ngươi nói cũng không sai”.







Diệp Quân: “…”







Nhị Nha quay lại quan sát Thần Vũ, lúc này Thần Vũ cũng đang nhìn Nhị Nha chằm chằm, vẻ mặt lão ta hơi nghiêm trọng, vì cô bé trước mặt lại khiến lão ta cảm nhận khí tức nguy hiểm.







Nhị Nha nhìn Thần Vũ: “Nào, để ta đánh chết ngươi”.