Diệp Quân mỉm cười nói: “Một người đi ngang qua”.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng không dám ra tay, vì ông ta không biết thực lực chân chính của thiếu niên trước mắt.
Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta đi ngang qua nơi này, đã giải thích với ông ta nhưng ông ta vẫn ra tay với ta, nên ta bất đắc dĩ lắm mới ra tay…”
Ông lão dẫn đầu thấy Diệp Quân giải thích thì cho rằng hắn sợ tiếng tăm của Tinh Vân Tông, lập tức tự tin hơn, lạnh lùng nói: “Giết người phải đền mạng”.
Diệp Quân cau mày, nâng tay vung ra một kiếm.
Ầm!
Ông lão kia lập tức bị một tia kiếm quang chém chết.
Hai ông lão áo đen còn lại hoảng hốt.
Diệp Quân gật đầu: “Ông nói hay lắm, giết người phải đền mạng”.
Hai ông lão kia bối rối.
Mẹ kiếp?
Ngươi giết người đền mạng là lấy mạng của người khác à?
Diệp Quân hờ hững nhìn thoáng qua hai người áo đen còn lại: “Còn muốn giết người đền mạng nữa không?”
Nghe thấy thế, sắc mặt hai người lập tức hơi thay đổi, không dám nói một lời.
Diệp Quân đang định rời đi thì một ông lão trong đó chợt lạnh lùng nói: “Ngươi có dám đợi thêm một lúc không?”
Diệp Quân nhìn ông lão vừa nói chuyện kia, ông lão lại nói tiếp: “Tông chủ Tinh Vân Tông ta sắp đến rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đợi một lát nữa”.
Vừa mới nói xong, thời không trước mặt hắn không xa đột nhiên rung động, sau đó thời không nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra ngoài.
Thấy người đàn ông trung niên này, hai ông lão kia vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Tông chủ”.
Người đàn ông trung niên không quan tâm đến hai người họ mà nhìn Diệp Quân: “Không biết các hạ tên là gì?”
Diệp Quân cười khẽ: “Hỏi tên ta làm gì?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Có lẽ ta có quen biết với trưởng bối trong nhà cậu”.
Diệp Quân thoáng sửng sốt rồi lập tức lắc đầu: “Có lẽ là không quen biết đâu”.
Người đàn ông nhíu mày, thiếu niên này quá là vô lễ.
Diệp Quân nói thẳng: “Ta đã giết người của Tinh Vân Tông các người, ông có suy nghĩ gì về chuyện này?”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói một lời.
Còn Diệp Quân thì đang đợi câu trả lời, hắn muốn xem đối phương định nói phải trái hay là không.
Người đàn ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Là do người của Tinh Vân Tông ta mạo phạm các hạ, bị giết chết cũng là đáng đời”.
Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, hai ông lão sau lưng ông ta tỏ vẻ sửng sốt và khó hiểu.
Diệp Quân lạnh nhạt nhìn người đàn ông trung niên, hắn không nói một lời mà lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà rộng lớn.