Nghe thấy lời của Thanh Nghiệp, Thanh Tri ở một bên suýt ngất xỉu.
Thư viện Quan Huyên đúng là không có cao thủ chín phần thần tính, nhưng họ có cao thủ còn đáng sợ hơn.
Thanh Tri bất chấp tất cả chạy đến trước mặt Thanh Nghiệp, nôn nóng nói: “Thái Thượng trưởng lão…”
“Im miệng!”
Thanh Nghiệp chợt gào to: “Cái đồ phản bội này, không ngờ ngươi lại ruồng bỏ tộc Tiên Linh, ngươi rõ ràng là nỗi sỉ nhục của tộc Tiên Linh chúng ta, lão phu đánh chết ngươi…”
Dứt lời, lão ta nâng tay phải đánh một chưởng về phía Thanh Tri.
Lúc này, một tia kiếm quang chợt loé lên.
Ầm!
Thanh Nghiệp bị tia kiếm quang này làm chấn động đến mức liên tục lùi lại.
Người ra tay chính là Diệp Quân!
Sau khi dừng lại, Thanh Nghiệp nhìn bàn tay nứt ra của mình, sau đó nhìn Diệp Quân phía xa với vẻ sợ hãi: “Ngươi…”
Lão ta phát hiện thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mắt lại mạnh hơn rồi.
Vì lần này đối phương cũng không sử dụng thanh thần kiếm kia.
Diệp Quân lạnh lùng nhìn Thanh Nghiệp, sau đó đi tới trước mặt Thanh Tri, hắn đang định lên tiếng thì Thanh Tri chợt lắc đầu: “Tộc Tiên Linh ta gieo gió gặt bão”.
Diệp Quân im lặng.
Đương nhiên giữa hắn và tộc Tiên Linh đã không còn khả năng hoà giải nữa.
“Đồ phản bội!”
Lúc này, Thanh Nghiệp ở phía xa gằn giọng nói: “Đồ phản bội đáng chết này, dòng họ ngươi sẽ phải thấy nhục nhã vì ngươi, cả đời không thể ngẩng đầu trong tộc…”
“Mẹ kiếp!”
Diệp Quân đột nhiên nhíu mày, hắn vung tay áo, một tia kiếm quang phá không bay đi.
Thanh Nghiệp ở phía xa hơi thay đổi sắc mặt, không dám lơ là, lão ta lập tức tiến lên, đánh một quyền về phía kiếm quang kia.
Ầm!
Thanh Nghiệp lùi lại một lần nữa.
Sau khi dừng lại, cánh tay phải của lão ta nứt ra, máu tươi bắn tung toé, để lộ cả xương trắng.
Thanh Nghiệp vô cùng khó tin: “Ngươi…”
Lão ta phát hiện thực lực của Diệp Quân lúc này đã thay đổi long trời lở đất so với trước kia.
Hiện tại còn chưa bao lâu trôi qua?
Sao có thể chứ?
Trong lòng Thanh Nghiệp cảm thấy rất khiếp sợ.