An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Được”.
Bà ấy cũng khá thích Diệp Quân, hy vọng hắn có thể song tu kiếm võ, mà Diệp Quân hoàn toàn có thể làm được.
Vì tên nhóc này rất yêu nghiệt!
Nhận được lời đồng ý của An Nam Tịnh, Diệp Quân lập tức bật cười, sau đó hắn nhìn Thanh Nghiệp ở cách đó không xa, hắn chắp hai ngón tay, đang định giết lão ta thì lão ta đột nhiên gằn giọng nói: “Diệp Quân, ngươi thật sự muốn không chết không thôi với tộc Tiên Linh chúng ta à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Đã đến lúc này rồi mà ông vẫn nói như thế…” Dứt lời, hắn chắp ngón tay chỉ về phía trước, một tia kiếm quang đột nhiên rơi thẳng xuống từ trên đầu Thanh Nghiệp.
Nhưng lúc này, một sức mạnh bí ẩn chợt xuất hiện, sau đó, kiếm quang kia của Diệp Quân bị một sức mạnh bí ẩn ngăn cản.
Thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày.
Lúc này, thời không ở phía xa chợt nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện.
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Thanh Tri chợt nói: “Thanh Cổ, là võ quan của tộc Tiên Linh ta, trăm năm trước đã đi đến rừng sâu Thần Hư…”
Thanh Cổ!
Diệp Quân gật đầu, xem ra tộc Tiên Linh này đã bắt đầu gọi người từ rừng sâu Thần Hư quay lại rồi.
Nghe thấy lời của Thanh Tri, Thanh Nghiệp kia lập tức vô cùng phẫn nộ, lão ta giận dữ chỉ về phía cô ấy: “Đồ phản bội đáng chết nhà ngươi”.
Thanh Tri hoàn toàn coi thường Thanh Nghiệp, hiện tại cô ấy chỉ suy nghĩ phải giữ gìn nền văn minh của tộc Tiên Linh như thế nào.
Thanh Cổ nhìn thoáng qua Thanh Tri, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là truyền nhân của Thần Nhất kia?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Thanh Cổ hừ lạnh: “Ngươi là người nói tộc Tiên Linh chúng ta không đầu hàng thì phải chết à?”
Diệp Quân cười đáp: “Mẹ ta nói, nhưng lời của bà ấy chính là lời của ta”.
Tần Quan khẽ mỉm cười nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Thanh Cổ giễu cợt: “Đúng là ngông cuồng, sư phụ Thần Nhất của ngươi xuất sắc hơn ngươi nhiều, nhưng ông ấy cũng không ngông cuồng bằng ngươi”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Chúng ta đừng nói nhảm nữa, ra tay luôn đi”.
Nói xong, hắn tiến lên một bước, sau đó chắp ngón tay lại, một tia kiếm quang lập tức chém tới trước mặt Thanh Cổ.
Thấy Diệp Quân thẳng thừng ra tay, ánh mắt Thanh Cổ kia thoáng chốc trở nên lạnh như băng, ông ta tiến lên một bước, tay phải biến thành chưởng đánh thẳng về phía trước.
Ầm!
Trong nháy mắt, một sức mạnh đáng sợ bay ra từ trong lòng bàn tay của ông ta, chẳng mấy chốc, toàn bộ tinh hà vô tận lập tức bốc cháy, kiếm quang của Diệp Quân cũng bị chặn lại, nhưng sau đó, một tia kiếm quang đã xuất hiện trên đầu ông ta mà không hề có chút dấu hiệu nào.
Thanh Cổ thầm thấy sợ hãi, ông ta tránh về sau, mà vào lúc ông ta di chuyển, một tia kiếm quang không biết đã xuất hiện sau lưng ông ta từ bao giờ.