Diệp Quân lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Không hổ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính Độc Khai Nhất Đạo, thật lợi hại”.
Tư Phàm Tịnh liếc xéo Diệp Quân: “Không tức giận sao?”
Diệp Quân mỉm cười: “Năng lực không bằng người khác, có gì phải tức giận chứ?”
Khuôn mặt Tư Phàm Tịnh không chút biểu cảm, không nói gì.
Diệp Quân cũng không lên tiếng, bắt đầu trị thương.
Nhưng hắn chợt phát hiện ra cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh không có tác dụng.
Vết thương trên người hắn không thể phục hồi.
Chuyện gì vậy?
Diệp Quân vô cùng kinh ngạc.
Tư Phàm Tịnh bỗng quay người rời đi.
Diệp Quân sững sờ rồi nói: “Tịnh tông chủ, cô đến đây chỉ đơn giản là muốn đánh ta một trận thôi sao?”
Tư Phàm Tịnh không trả lời, chớp mắt đã biến mất tại chỗ.
Diệp Quân không nói nên lời.
Chết tiệt!
Cô gái này thật sự đến đây để đánh hắn.
Thật ngang ngược!
Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc.
Thực lực của cô gái này thật mạnh mẽ.
Hắn không ngờ ngay cả kiếm Thanh Huyên cũng không thể làm tổn hại đối phương dù chỉ là một chút.
Áp đảo thật sự!
Diệp Quân lắc đầu cười khổ, cảm giác vô địch lúc trước đã biến mất không còn tăm tích.
Nhưng đối với hắn, đây không phải là chuyện xấu.
Biết rõ chính mình!
Diệp Quân nhìn về phía xa, sau đó quay người biến mất tại chỗ.
Ở bên kia tinh không, Tư Phàm Tịnh đang chậm rãi bước đi bỗng dừng lại, phía trước xuất hiện một cô bé.
Là Lâm Bảo Mỹ.
Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Tịnh tông chủ không trò chuyện cùng sư phụ sao?”
Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Nói chuyện gì?”
Lâm Bảo Mỹ trầm giọng đáp: “Trật tự”.
Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Không có gì để nói cả”.
Lâm Bảo Mỹ đang định nói thì Tư Phàm Tịnh đã nói tiếp: “Từ khi vũ trụ ra đời, đã có vô số nền văn minh và chủng tộc xuất hiện, mà những nền văn minh và chủng tộc này đều biến mất trong dòng sông thời gian rộng lớn, không có thế lực nào tồn tại mãi mãi, cũng không có trật tự nào có thể tồn tại vĩnh hằng… Không có trật tự vũ trụ, ngươi hiểu không?”
Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Ta hiểu ý của Tịnh tông chủ, nhưng ta nghĩ trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có, ít nhất là sư phụ ta cũng đang nghiêm túc làm điều này”.
Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Vậy sao?”