Diệp Quân quay lại nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Tiếp tục đi”.
Diệp Quân trầm mặc một lúc rồi tiếp tục dùng kiếm ý chống lại lôi uy.
Mặc dù vẫn bị phá hủy, nhưng Diệp Quân vẫn không bỏ cuộc, thử đi thử lại hết lần này đến lần khác.
Ba người Từ Chân đứng từ xa im lặng quan sát.
Từ Nhu đi đến bên cạnh Từ Chân, nhẹ nhàng nói: “Chân tỷ, xem ra thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa đủ mạnh để chống lại lôi uy nơi này…”
Từ Chân khẽ gật đầu: “Chính vì vậy cậu ta mới cần tu luyện”.
Từ Nhu nói: “Kiếm ý?”
Từ Chân cười nói: “Đúng vậy.
Từ Nhu gật đầu, không nói gì nữa.
Phía xa, kiếm ý của Diệp Quân lại bị lôi uy phá hủy, điều này khiến hắn trở nên hơi cáu kỉnh.
Nhưng ngay sau đó, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn từ góc độ khác, lôi uy ở đây chẳng phải là cơ hội cho hắn sao?
Cơ hội!
Đây là cơ hội tốt để tu luyện kiếm ý và bản thân.
Nghĩ vậy, Diệp Quân bình tĩnh lại, hắn không tùy ý phóng kiếm ý nữa mà bắt đầu nghiên cứu lôi uy này.
Thấy vậy, Từ Chân khẽ nhếch môi cười.
Từ Nhu cũng hơi bất ngờ, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ hắn đã trưởng thành hơn trước rồi”.
Từ Chân khẽ gật đầu: “Trải nghiệm nhiều rồi ắt sẽ trưởng thành”.
Từ Nhu quay sang nhìn Từ Chân: “Chân tỷ, ta luôn có một câu hỏi, tại sao tỷ lại thích hắn…”
Phụ nữ luôn thích người mạnh mẽ hơn mình.
Mà thực lực ban đầu của Diệp Quân lại thua xa Từ Chân.
Từ Chân hỏi ngược lại: “Vậy tại sao lúc đầu muội lại thích cậu ta?”
Từ Nhu cười nói: “Ta hỏi trước, tỷ phải trả lời ta trước”.
Từ Chân lắc đầu cười: “Ta luôn cảm thấy sự phù hợp giữa nam nữ rất đơn giản, không cần nghĩ quá nhiều về các yếu tố bên ngoài, nếu muội thích một người, còn phải nghĩ xem người đó có thực lực hay không… thì chẳng phải rất vô nghĩa sao? Dù sao cậu ta cũng không mạnh bằng ta, ha ha…”
Từ Nhu lườm Từ Chân: “Tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Từ Chân cười nói: “Nói đơn giản thì cùng nhau vui vẻ là được”.
Từ Thụ nói: “Thật ra, tỷ tỷ cũng không tính là yêu huynh ấy”.
Từ Nhu nhìn Từ Thụ, Từ Thụ nhìn Từ Chân: “Ban đầu tỷ tỷ không chống cự huynh ấy chắc là vì huynh ấy là người của chúng ta, nên đại tỷ coi huynh ấy như người của mình, về sau đại tỷ không nghĩ nhiều nữa, bởi vì trong lòng đại tỷ, tình yêu chỉ là một loại cảm xúc, trải qua hay không đều được…”
Nàng ta nhìn Từ Chân với vẻ mặt phức tạp: “Đơn giản mà nói, đại tỷ đã tu luyện thần tính, vì vậy coi tình cảm như vật ngoài thân, phải không?”
Nghe vậy, Từ Nhu hơi bất ngờ, nàng ta quay lại nhìn Từ Chân, những năm qua, nàng ta phát hiện mình đã bỏ qua câu hỏi này”.
Đó là vì từ đầu Từ Chân đã tu luyện thần tính.
Người tu luyện thần tính chắc chắn sẽ xem nhẹ một vài chuyện.