Trong nháy mắt, Diệp Quân đã cảm nhận được trong đầu mình có thêm một quyển trục.
Đã nhận chủ!
Diệp Quân động tâm niệm, trong nháy mắt, hắn cảm nhận được vô số kiếm cổ, những kiếm cổ này tồn tại trong một vũ trụ tinh hà bí ẩn, mà chỉ cần một suy nghĩ của hắn, những kiếm cổ này sẽ xuyên qua thời không di chuyển đến thời không này.
Cảm nhận được điều này, Diệp Quân nhất thời hơi sợ hãi.
Kiếm quyển Tinh Hà!
Đây là tên của quyển trục này, bên trong chứa đựng cả triệu thanh kiếm cổ bí ẩn, những kiếm cổ này không ngừng ôn dưỡng trong vũ trụ tinh hải, lúc điều động, hàng triệu thanh kiếm sẽ bay ra, có thể huỷ diệt một vũ trụ tinh hà dễ dàng.
Diệp Quân thử điều động một triệu thanh kiếm kia, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện đây là một việc rất vất vả!
Vì thứ này tiêu hao rất nhiều thần hồn và huyền khí!
Muốn sử dụng cả triệu thanh kiếm cổ này thì phải dung hợp với Ngao Thiên Thiên mới làm được.
Diệp Quân thấy hơi chờ mong với uy lực của thứ này, nhưng nó không thể tuỳ tiện thử được, vì uy lực của nó quá kinh khủng.
Lúc này, Nhị Nha chợt nhắc nhở: “Ngươi có thể truyền kiếm ý vào trong những kiếm cổ kia”.
“Đúng nhỉ!”
Câu nói của Nhị Nha lập tức nhắc nhở Diệp Quân, hắn vội thử, kiếm ý vô địch lập tức tràn vào trong triệu thanh kiếm cổ kia, sau khi kiếm ý vô địch xuất hiện, những thanh kiếm cổ lập tức rung động, bộc phát ra những uy áp đáng sợ.
Diệp Quân vội dừng lại, vì không dung hợp với Ngao Thiên Thiên, thần hồn của hắn bây giờ hoàn toàn không đủ để hắn điều khiển nhiều kiếm cổ chứa đựng kiếm ý như thế.
Thấy sắc mặt Diệp Quân hơi tái, Nhị Nha nói: “Cảnh giới của ngươi phải nâng cao hơn mới được”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, kiếm quyển Tinh Hà kia lập tức xuất hiện, uy lực của kiếm quyển này thật sự rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn uy lực Diên Trì Nhất Kiếm của hắn bây giờ, chỉ đứng sau kiếm Thanh Huyên mà thôi.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên cười nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, có phải ngươi có rất nhiều bảo bối không?”
Tiểu Bạch chớp mắt, không nói một lời.
Diệp Quân hơi tò mò: “Trong tất cả bảo bối của ngươi, bảo bối nào là tốt nhất? Ta có thể xem thử không?”
Tiểu Bạch đột nhiên lấy ra một quyển cổ tịch, nhưng nhanh chóng bị Nhị Nha ngăn cản.
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Bây giờ ngươi phải đi bước nào vững bước đó, ngoại vật chỉ nên dùng ít thôi, hiểu chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ tò mò chứ không có ý gì khác đâu, thật đấy”.
Nhị Nha gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi”.
Tuy là nói thế, nhưng cô bé vẫn vội vàng cất cổ tịch đi.
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Thanh Tri hơi tò mò: “Đó là gì vậy?”
Diệp Quân cũng thấy tò mò, thứ có thể được Tiểu Bạch xem là bảo bối tốt nhất chắc chắn không phải bảo bối tầm thường.