Sắc mặt Triệu thành chủ cũng cực kỳ khó coi, trong một khoảng thời gian ngắn, đứa nhóc kia đã cướp sạch thành Đạo Cổ rồi!
Nhị Nha thản nhiên nhìn Triệu thành chủ: “Ta thích những kẻ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như ông nhất”.
Dứt lời, cô bé chậm rãi lấy một xâu kẹo hồ lô ra, sau đó ung dung ăn kẹo.
Triệu thành chủ nhìn chằm chằm Nhị Nha: “Ngươi là yêu thú”.
Nhị Nha hờ hững đáp: “Ờ”.
Triệu thành chủ: “…”
Thật sự thì Triệu thành chủ suýt bị vẻ hờ hững của Nhị Nha làm tức chết, đúng là không coi ông ta ra gì cả.
Lúc này, Tiểu Bạch nơi chân trời đột nhiên dừng lại, xung quanh nó có mấy nghìn thần vật xoay tròn.
Tiểu Bạch hơi khó xử.
Vì có một vài món nó không cần lắm!
Rõ ràng Diệp Quân cũng nhận ra điều này, hắn vội hỏi: “Có phải không hài lòng với một vài thần vật không?”
Tiểu Bạch gật đầu.
Diệp Quân vội nói: “Không lấy thì lãng phí lắm, để ta lấy cho”.
Dứt lời, hắn lập tức vung tay áo, thu hồi những thần vật xung quanh.
Dù bây giờ hắn rất giàu có, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ?
Tiểu Bạch coi thường những thần vật này, nhưng cấp bậc của nó cũng không thấp, khá có giá trị.
Thấy thế, Thanh Tri bên dưới lắc đầu cười khẽ, bây giờ cô ấy đã biết vì sao Diệp công tử lại hào phóng thế rồi.
Những người giàu nhất toàn vũ trụ đều là người nhà hắn!
Tần Quan vốn là người giàu có nhất toàn vũ trụ, mà bà ấy là mẹ ruột của Diệp Quân, trước mắt của chỉ có Tiểu Bạch có thể so sánh với bà ấy, nhưng Tiểu Bạch cũng là người nhà hắn.
Họ là người cùng một phe…
Triệu thành chủ ở phía xa chợt tiến lên một bước, sau đó, một tượng thần khổng lồ chợt xuất hiện sau lưng ông ta.
Tượng thần chín phần thần tính!
Tượng thần này vừa xuất hiện, những uy áp đáng sợ lập tức lan ra xung quanh như thuỷ triều, trong nháy mắt, toàn bộ đất trời trở nên hư ảo trong suốt.
Thấy tượng thần kia, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện tượng thần này là tượng thần đáng sợ nhất hắn từng thấy từ trước đến giờ.
Còn Nhị Nha thì vẫn tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục liếm kẹo hồ lô.
Lúc này, Triệu thành chủ kia đột nhiên cúi người chỉ về phía Nhị Nha, tượng thần sau lưng ông ta cũng cúi người chỉ về phía cô bé.
Ầm!
Đất trời thoáng chốc xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Lúc này, Nhị Nha đột nhiên tung người nhảy lên, lao về phía tượng thần kia.
Ầm!
Động tác này của Nhị Nha khiến ngón tay khổng lồ kia vỡ ra, cùng lúc đó, tượng thần kia bị Nhị Nha làm liên tục lùi lại, đất trời rung rẩy như động đất, cực kỳ đáng sợ.
Sau khi dừng lại, Triệu thành chủ nhìn chằm chằm Nhị Nha với nét mặt nặng nề hơn bao giờ hết, ông ta không ngờ cô bé trước mắt lại mạnh đến mức này, ngay cả sức mạnh tượng thần của ông ta cũng không chống lại được.
Diệp Quân ở phía xa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Nhị Nha đột nhiên nâng tay đánh tới một phát, một sức mạnh đáng sợ lập tức chèn ép về phía Triệu thành chủ như nước lũ.
Triệu thành chủ không dám coi thường, lập tức chắp hai tay đọc thầm thần chú cổ xưa, trong nháy mắt, một tấm khiên vàng hư ảo lập tức chắn trước mặt ông ta.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Triệu thành chủ liên tục lùi lại.
Vừa dừng lại, tượng thần trước mặt ông ta vỡ tan tành, biến thành hư vô.
Sắc mặt Triệu thành chủ thoáng chốc trở nên dữ tợn.
Nhưng lúc này, Tiểu Bạch vốn đang hóng hớt ở phía xa cảm nhận được điều gì đó, nó đột nhiên quay đầu nhìn lại, sau đó hưng phấn vung móng vuốt nhỏ rồi liên tục vỗ vai Diệp Quân.