Nói đến đây, nó khẽ thở dài: “Thật ra đó cũng là chuyện bình thường, cuộc đời rất nhiều lúc đều là gian khổ, dù ngươi có cố gắng đến mấy, trả giá đến mấy cũng chưa chắc có thể nhận được đền đáp xứng đáng. Một lần hai lần còn đỡ, nhưng nếu nhiều lần như thế sẽ thật sự khiến người ta thấy tuyệt vọng”.
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta hiểu ý của ngươi. Cố gắng là bản thân mình, những việc còn lại cứ giao cho cha mẹ!”
Thanh Tri ngây người, sau đó bật cười: “Khả năng lĩnh ngộ của ngươi đúng là rất cao…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Cũng đành chịu thôi, nếu ngươi bảo ta một mình chiến đấu với nền văn minh Sâm Lâm thì ta thật sự không thắng nổi”.
Tiểu Tháp nói: “Ba ngày sau sẽ đến ngày hẹn giao chiến với nền văn minh Sâm Lâm, ngươi không liên lạc trước với ông nội và cô cô của ngươi à?”
Diệp Quân cười nói: “Không cần”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ông nội ngươi không đáng tin cậy lắm đâu, đến lúc đó ngươi gọi vội quá chưa chắc ông ấy sẽ đến… Còn về cô cô của ngươi, ngươi cũng không phải cha ngươi mà có thể gọi đến là đến…”
Diệp Quân: “…”
Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân cũng không ra ngoài mà ở trong tháp tu luyện, nhưng tâm lý của hắn đã ổn định hơn.
Tháp gia nói đúng, con đường tu luyện không nên quá vội vã, dù bây giờ hắn có liều mạng tu luyện cũng không thể đạt đến cấp bậc như cha và mọi người, hơn nữa tu luyện càng nhanh sẽ càng dễ xảy ra vấn đề.
Còn về nền văn minh Sâm Lâm…
Vẫn là câu nói cũ, dù sao người đối phương ước chiến cũng không phải hắn, có gì phải nôn nóng chứ?
…
Rừng sâu Thần Hư.
Thời không ở khu vực này đã hồi phục, nhưng chỉ còn lại một ma trận dịch truyện, những thứ khác đều đã bị huỷ diệt trong trận chiến.
Lúc này trong ma trận vẫn có người của nền văn minh Sâm Lâm liên tục quay về.
Trở về quê hương, đương nhiên tâm trạng của những tộc nhân khá già của nền văn minh Sâm Lâm rất phức tạp.
Nơi này có thể xem là quê hương của bọn họ.
Nhưng một vài tộc nhân của nền văn minh Sâm Lâm mới thì không có cảm giác gì, vì từ khi ra đời bọn họ đã không ở đây, không chỉ có thế mà bọn họ còn thấy ghét nơi này, vì nơi này thua xa chỗ ở của bọn họ lúc trước.
So sánh như thành thị với nông thông vậy!
Lúc này một vài cao thủ cấp cao của nền văn minh Sâm Lâm đang tập trung tại một đại điện.
Người dẫn đầu chính là Minh Quân.
Minh Quân nhìn mọi người trong điện, sau đó cất lời: “Ta biết mọi người về đây thấy không được quen, nhưng ta muốn nhắc nhở mọi người chúng ta đã không thể quay về chỗ đó nữa rồi! Từ nay về sau, nơi này chính là nhà mới của chúng ta, vì thế sau khi trở về các vị nên quản lý nghiêm ngặt người của mình, đừng mang đến phiền phức cho ta”.
Mọi người gật đầu, dù bọn họ thấy hơi khó chịu vì trở về nơi này, nhưng bọn họ không thể không chấp nhận hiện thực.
Minh Quân lại nói: “Ba ngày sau tộc trưởng sẽ đích thân đến đây, sau đó sẽ đi chiến đấu với hai kiếm tu của vũ trụ Quan Huyên, mọi người chuẩn bị đến lúc đó đi theo dõi trận chiến…”