Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3504: Thật sự quá điên cuồng!




Quỳ xuống?



Đầu óc mọi người trống rỗng.



Nguyên tổ tỏ vẻ khó tin: “Đây là…”



Thần Kỳ kia nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, hai tay vô thức nắm chặt lại, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.





Lúc này, sắc mặt Minh Quân kia đã vô cùng khó coi rồi.



Ông ta biết ông ta đã đánh giá thấp người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh.



Lúc này, ông ta đang muốn nuốt sống Triệu thành chủ kia.







Minh Quân vội vàng bước tới, ông ta chắp tay nói với người phụ nữ váy trắng: “Các hạ, chúng ta có thể thương lượng không?”



Người phụ nữ lắc đầu: “Không muốn thương lượng”.



Minh Quân híp mắt: “Các hạ thực lực hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, còn nền văn minh Sâm Lâm chúng ta thì có mấy trăm nghìn người, nếu hai bên thật sự quyết chiến thì đều sẽ thiệt hại nặng nề…”



Đông người chính là lợi thế hiện tại của nền văn minh Sâm Lâm.



Người phụ nữ váy trắng đột nhiên vẫy tay với Diệp Quân: “Đến đây”.



Diệp Quân vội đi tới bên cạnh người phụ nữ váy trắng, bà ấy nhìn hắn: “Có sợ trong lòng có thần không?”



Diệp Quân lắc đầu: “Không sợ, vì cô cô đã là thần trong lòng con rồi”.



Người phụ nữ váy trắng hơi nhếch môi, bà ấy chợt vung tay áo, trong nháy mắt có mấy trăm nghìn cái đầu rơi xuống, mấy trăm nghìn cột máu bắn thẳng lên bầu trời, vô cùng nguy nga.



Minh Quân: “…”



Diệp Quân thay đổi sắc mặt, trong lòng có sóng gió cuộn trào.



Kiến!



Ở trước mặt cô cô, toàn bộ nền văn minh Sâm Lâm thật sự chỉ là kiến.



Chỉ cần vẫy tay là có thể tiêu diệt.



Lúc này, dù là những cao thủ chín phần thần tính cũng không có khả năng đánh trả.







Lúc nhìn thấy cảnh này, Thần Kỳ kia như bị điện giật, hoàn toàn sững sờ.







Mấy trăm nghìn cao thủ cứ thế bị giết chết trong nháy mắt?







Thật sự quá điên cuồng!







Sắc mặt Minh Quân u ám.







Đông người?







Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, một cảm giác sợ hãi lan ra khắp toàn thân.







Nguyên tổ bị trấn áp phải quỳ xuống kia nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng với vẻ khó tin: “Cô…Cô… đã Độc Khai Nhất Đạo rồi…”