Tinh hà rung chuyển, giống như động đất, thanh thế kinh người.
Diệp Quân quan sát đoàn kỵ binh, trong lòng cảm thấy hơi khiếp sợ.
Thực lực của đám cười này vô cùng khủng khiếp, đặc biệt là cô gái dẫn đầu, mặc dù chỉ là cường giả cảnh giới chín phần thần tính, nhưng khí tức lại vô cùng mạnh mẽ, ý chí chiến đấu áp đảo người khác. Trên người cô ta tỏa ra cảm giác áp bức, không thua gì cường giả cảnh giới mười phần thần tính.
Không chỉ vậy, những người phía sau cô gái đều hừng hực tinh thần chiến đấu, trông giống như người đã trải qua hàng vạn trận chiến.
Những người trước mắt đều đi ra từ chết chóc!
Nhưng lúc này, đám kỵ binh phía xa đột nhiên dừng lại, cô gái dẫn đầu cau mày nhìn lướt qua những tòa đại điện cao lớn.
Như nghĩ đến điều gì đó, cô gái đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở xa, Diệp Quân xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.
Bây giờ hắn đã không còn là thiếu niên khờ khạo như xưa nữa.
Nếu đánh lại thì có thể thử liều xem.
Còn đánh không lại thì phải dứt khoát bỏ chạy!
Việc khó càng phải tránh xa, nếu không, đánh không lại còn muốn đánh nhau, cuối cùng người nhà lại phải đi chùi mông.
Nên kinh sợ thì phải kinh sợ!
Thấy Diệp Quân bỏ chạy, cô gái dẫn đầu sững sờ, cảm thấy hơi bất ngờ.
Một kỵ sĩ bên cạnh cô ta trầm giọng nói: “Bàn Nguyệt thống lĩnh, có đuổi theo không?”
Cô gái nhìn về phía cuối tinh hà, bình tĩnh nói: “Một người cảnh giới Thần Đạo cũng chỉ như con kiến mà thôi, đuổi theo làm gì?”
Kỵ sĩ kia khẽ gật đầu, lui sang một bên.
Bàn thống lĩnh đột nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay cô ta xuất hiện một quyển trục, cô ta mở truyển trục ra xem, thật lâu sau, cô ta nhíu mày: “Di tích của nên văn minh cấp bốn…”
Vừa nói, cô ta vừa thu hồi quyển trục lại: “Đi thôi”.
Ngay sau đó, một đám người lao về phía xa.
Lúc này, Bàn thống lĩnh đột nhiên vung tay lên, trong nháy mắt, tinh vực sau lưng cô ta lập tức bị tiêu diệt.
…
Bên kia.
Diệp Quân dừng lại, hắn quay đầu nhìn, thấy đối phương không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tháp gia, nền văn minh Tu La kia không đơn giản!”
Tiểu Tháp nói: “Ồ”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ngươi không cảm thấy rất lợi hại sao?”
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: “Đừng nói về những thứ này nữa, làm những gì nên làm đi”.
Diệp Quân: “…”.
Một lát sau, Diệp Quân ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở phía cuối tinh hà.