Người bí ẩn gật đầu.
Diệp Quân chợt nhớ lại đốm lửa đang nằm trong cơ thể mình, nhận ra mình đã đánh giá thấp uy lực của nó.
Không ngờ nó có thể hủy diệt cả văn minh cấp bốn!
Người bí ẩn lại hỏi: “Ngươi có muốn lập giao ước không?"
Diệp Quân bèn cười: “Tiền bối cho rằng báu vật quý giá nhất của ta có thể sánh bằng truyền thừa ký ức này sao?"
Người bí ẩn: “Ta nghĩ ta sẽ không bị lỗ”.
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Người bí ẩn: “Xem ra báu vật của công tử còn quý giá hơn ta tưởng nhiều”.
Diệp Quân chỉ cười cười: “Ta luôn cho rằng tu hành nên dựa vào chính bản thân mình, bằng không thì... Cái này ta không nói ngoa, nhưng nếu muốn Độc Khai Nhất Đạo thì đã làm được từ lâu rồi”.
Sau đó hắn ôm quyền, xoay người rời đi.
Độc Khai Nhất Đạo ư?
Nếu hắn không muốn bỏ công bỏ sức, có lẽ cô cô váy trắng hoặc ông nội hoàn toàn có thể giúp hắn lên đến cảnh giới này.
Nhưng vậy thì có nghĩa lý gì chứ?
Cái gì bản thân lĩnh ngộ được mới là của mình.
Với cả, báu vật quý giá nhất của hắn là gì?
Là kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp.
Dùng hai món ấy đi đổi một phần truyền thừa ký ức ư?
Hắn không có óc bã đậu đến vậy.
Bỗng hắn nghe giọng nói người bí ẩn vang lên sau lưng: “Tiểu hữu đợi đã”.
Diệp Quân dừng bước, xoay lại, thấy y cười nói: “Nếu ngươi thấy giao dịch này không được thì chúng ta đổi cái khác?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Tiền bối thấy ta thế nào?"
Người bí ẩn hơi ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, bèn quan sát một hồi: “Cũng được”.
Cũng được!
Đã là đánh giá rất cao rồi.
Bởi vì thời đại của y không thiếu thiên tài ngút trời, người như Diệp Quân thật sự không thể xem như số một, chỉ miễn cưỡng tạm được mà thôi.
Cũng được!
Hai chữ này khiến Diệp Quân câm nín, nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra.
Bởi vì đối phương đã gặp gỡ quá nhiều thiên tài và yêu nghiệt.
Phải chơi ác mới được.
Diệp Quân ngoái nhìn Đại Tông và những người khác phía sau, hỏi người bí ẩn: “Tiền bối có thể che chắn một chút không?"