Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy thằng nhóc này chịu thiệt, hơn nữa còn không thể phản bác. Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta yếu đến mức nào?”
Nhất Niệm im lặng nhìn Diệp Quân, không đáp.
Diệp Quân cười nói: “Cứ nói đi đừng ngại”.
Nhưng Nhất Niệm lại lắc đầu.
Diệp Quân mỉm cười: “Cứ nói đi, ta muốn biết, cô yên tâm, ta sẽ không bị tổn thương đâu, tố chất tâm lý của ta rất mạnh…”
Nhất Niệm chần chừ một lát rồi nói: “Yếu đến mức không thể miêu tả được”.
Diệp Quân: “…”
“Ha ha!”
Tiểu Tháp lại cười to một lần nữa, cười rất lố lăng.
Lần này Diệp Quân không nói gì thêm nữa.
Đương nhiên không phải vì tức giận mà là vì khiếp sợ.
Hắn không cảm thấy Nhất Niệm đang nói dối, vì cô gái này có thể xây dựng lại thời không đặc biệt của nơi này.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nói: “Cô cố ý đến tìm ta à?”
Hắn vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nếu đối phương không có lòng thù địch thì chắc là vì chuyện khác, mà hắn thật sự thấy tò mò, rốt cuộc đối phương đến tìm hắn vì chuyện gì, hơn nữa rõ ràng Nhất Niệm này không phải người của vũ trụ Quan Huyên, mà hắn vừa rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, cũng không quen biết người ở nơi khác!
Nhất Niệm chớp mắt, không nói gì.
Thấy Nhất Niệm im lặng, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắn không hỏi vấn đề này nữa mà lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Nhất Niệm.
Nhất Niệm nghi ngờ nhìn que kẹo hồ lô trước mặt.
Diệp Quân cười nói: “Nếm thử đi”.
Nhất Niệm hơi chần chừ, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô, đang muốn ăn thì Diệp Quân chợt nói: “Đợi đã”.
Dứt lời, hắn nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó giấy gói ra, cười nói: “Bây giờ nếm thử đi”.
Nhất Niệm khẽ mỉm cười, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô liếm nhẹ, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, vì thế cô ta lại ăn thêm.