Dứt lời, ông ta chắn trước mặt Diệp Quân, sau đó vung tay áo.
Oanh!
Khí thế mạnh mẽ kia lập tức bị nghiền nát.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, người xa tay với hắn là một ông lão mập mạp, ông lão đang tức giận nhìn hắn, trong mắt là sát khí và lửa giận không hề che giấu.
Thái A Nan giận dữ nói: “Huyền Lập, ông làm gì đấy?”
Ông lão béo tên là Huyền Lập tức giận chỉ vào Diệp Quân, cất giọng nặng nề: “Làm gì à? Nếu không vì hắn cố ý đưa quan tài máu cho Huyền tộc chúng ta, Huyền tộc chúng ta sẽ có kết cục thế này sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tên béo, hình như ta đâu có cho các người cái quan tài máu kia, là các người cướp đi mà?”
Huyền Lập tức giận gào to với Diệp Quân: “Âm mưu, đây đều là âm mưu của ngươi, ngươi cố ý đưa quan tài máu cho Huyền tộc chúng ta để hại chúng ta, ngươi đừng có cãi lão phu, ngươi…”
Diệp Quân chợt nói: “Đúng là ta cố ý đấy”.
Huyền Lập sửng sốt.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Huyền Lập, không nhanh không chậm, nói rất nghiêm túc: “Đúng là ta cố ý đấy”.
“Ngươi!”
Huyền Lập tức giận đến mức thịt mỡ trên người run lên, ông ta đang muốn ra tay thì Tín Du bên cạnh chợt cau mày nói: “Tránh ra!”
Sắc mặt Huyền Lập rất khó coi, nhưng ông ta vẫn không dám cãi lại Tín Du, chỉ có thể liếc Diệp Quân một cái rồi tránh sang bên cạnh.
Lúc nà, Diệp Quân đột nhiên cười to: “Tên béo, ông đánh ta đi”.
Mọi người: “…”
Huyền Lập nghe thấy thế thì suýt tức nổ phổi, ông ta cũng không nhịn được nữa, đang định ra tay thì Tín Du chợt quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta.
Thấy ánh mắt của Tín Du, Huyền Lập thầm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh thoáng chốc tuôn rơi, lúc này ông ta cũng tỉnh táo lại, vì ông ta hiểu tình cảnh của Huyền tộc bây giờ, nếu đắc tội học sĩ tối thượng vào lúc này thì rõ ràng là tự tìm đường chết.
Thấy Huyền Lập đã tỉnh táo lại, Diệp Quân thản nhiên nhìn thoáng qua ông ta, sau đó quay đầu nhìn kết giới phía xa: “Tín Du cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tín Du trầm giọng nói: “Ngày đó sau khi Tộc trưởng Huyền Sắc của Huyền tộc mở quan tài máu kia ra thì lập tức bị Huyết Thi trong quan tài máu khống chế cơ thể…”
Diệp Quân ngạc nhiên: “Đoạt xác?”
Tín Du lắc đầu: “Vẫn chưa tính là đoạt xác, dường như lão ta vẫn chưa chết, chỉ là quyền khống chế thân thể nằm trong tay Huyết Thi kia thôi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Hình như Huyền
Sắc kia là cảnh giới Ách Đạo đúng không?”