Cảm giác vô địch!
Tu La Tịnh cùng cấp bậc với lão ta chỉ nhỏ bé giống như con kiến trước mặt lão ta mà thôi.
Bây giờ lão ta có cảm giác này.
Thần kiếm ở trong tay, ta có được vũ trụ.
Sắc mặt Tu La Tịnh trở nên cực kỳ khó coi, dĩ nhiên vẫn hốt hoảng nhiều hơn, lão ta không ngờ tượng thần Tu La của mình cũng không thể đánh lại thanh kiếm đó.
Mẹ nó chứ!
Đây là thanh kiếm quái quỷ gì thế?
Lúc này lão ta bỗng nhận ra một chuyện.
Thanh kiếm mạnh như vậy, thì người tạo ra thanh kiếm…
Nghĩ đến đây, Tu La Tịnh quay sang nhìn Diệp Quân vẫn đang bình tĩnh.
Diệp Quân nhìn Tu La Tịnh, thấy sắc mặt đối phương tái nhợt bèn an ủi: “Oan gia nên giải không nên kết, Tịnh tộc trưởng, ông xin lỗi một tiếng, Huyền Sắc tộc trưởng sẽ tha thứ cho ông”.
Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân chằm chằm, lão ta bỗng cười gằn nói: “Ngươi nghĩ ngươi thắng rồi sao?”
Dứt lời, lão ta quay đầu lại nhìn Huyền Sắc nói: “Còn đồ ngốc nhà ông, ông cũng phải chết, đều phải chết…”
Dứt lời, lão ta tức giận gào lên: “Cho mời tiên tổ”.
Gọi tổ tông.
Ầm!
Một tia sáng trắng lao lên trời từ tận cuối Tu La Giới, sau đó một luồng khí tức đáng sợ bỗng bao phủ cả Tu La Giới.
…
Gọi tổ tông!
Thấy cảnh tượng này, mí mắt Diệp Quân khẽ giật, lão già này đúng là chơi lớn.
Lại gọi thẳng tổ tông!
Diệp Quân vội vàng quay đầu nhìn Huyền Sắc ở phía xa, cũng không biết lão ta có chịu nổi hay không, hắn hơi lo lắng cho lão ta.
Sau khi Tu La Tịnh gọi tổ tông, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Vậy mà lại gọi tổ tông thật!
Lão ta thật sự muốn phân sống chết.
Ngay cả tổ tông cũng gọi ra.
Lúc Huyền Sắc thấy Tu La Tịnh gọi tổ tông, lão ta cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại khinh thường, bởi vì người Tu La Tịnh gọi ra không phải là Tu La Vương đời thứ nhất, mà là Tu La Vương đời thứ hai.
Dĩ nhiên, cho dù gọi Tu La Vương đời thứ nhất đi chăng nữa thì Huyền Sắc có gì phải sợ cơ chứ?
Bởi vì cho dù là Tu La Vương đời
thứ nhất, cùng lắm cũng chỉ là một cường giả Bán Bộ Khai Đạo mà thôi.