Đây là ai?
Sao dám phát ngôn phách lối như vậy?
Bên kia chính là cường giả văn minh vũ trụ cấp bốn!
Sao bà ta dám lên mặt như thế?
Người bí ẩn kia nghe vậy thì nổi giận đùng đùng: “Con đàn bà ngạo mạn không biết trời cao đất dày! Hôm nay lão phu sẽ cho mi biết thế nào là cường giả chân chính!"
Lão ta vung cao thần trượng trong tay, miệng lẩm nhẩm thần chú không ai nghe hiểu. Theo từng lời tuôn ra, thần trượng dần run lên.
Rắc!
Đất trời bất chợt vỡ toang khi hàng loạt tia thần lôi màu tím vươn mình chui ra.
Mỗi tia sét dài đến mấy nghìn trượng, to cộ như cột đình. Lôi uy bao trùm đất trời, nghiền ép tất cả mọi người.
Ai nấy đều hốt hoảng không thôi.
Người bí ẩn chĩa trượng về phía người phụ nữ: “Diệt”.
Thần lôi nghe theo lời lão giáng xuống.
Các cường giả văn minh Quân Lâm và Tu La hoảng hốt, không ngừng lùi xa khỏi nơi ấy.
Chỉ thấy người phụ nữ vẫn bình chân như vại. Bà ấy không hề nhấc lấy một ngón tay, vậy mà thần lôi lại tan biến khi cách bà chỉ hơn trăm trượng.
Vạn pháp vạn đạo đều không thể tiếp cận!
Ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.
Người bí ẩn kia sửng sốt, lại nói: “Cũng có bản lĩnh”.
Lão gọi một cái sừng thú cổ đại xuất hiện trong tay, lại bắt đầu niệm thần chú. Khi cái sừng phát ra ánh sáng màu xanh lam sậm, lão vung tay chỉ nó lên trời, gầm lên: “Mở Thiên Môn!"
Sừng thú chấn động, hóa thành một tia sáng mờ bay lên cao.
Chân trời nứt toạc. Một cánh cửa màu xanh đen mở ra, để một luồng uy áp yêu thú dữ dội dâng trào.
Uỳnh!
Đất trời hư không bất chợt nhòe đi, không ít người cảm thấy như bị bóp nghẹt.
Một số yếu hơn đã quỳ rạp dưới đất.
Bọn họ kinh hãi.
Đây là cái gì thế này?
Diệp Quân nhìn cánh cửa với vẻ ngạc nhiên, ngay cả hắn cũng cảm thấy chấn động và bất an.
Đây là cái gì thế này?
Dưới ánh mắt của họ, một vùng tinh không hiện ra bên trong Thiên
Môn. Đứng ở đó là một yêu thú khổng lồ.