Nếu để văn minh Thiên Hành bắt được thì xem như xong.
Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
Diệp Quân vừa mở miệng toan nói thì cảm nhận được cổ tự thần bí trong cơ thể khẽ run.
Hắn nhíu mày. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nó có liên quan đến tín hiệu kia?
Tín Du nói: “Cô nương nhắm cần khoảng bao lâu để phân tích ra tín hiệu?"
Tín Du: “Cũng không biết, ta phải mang nó về cho người bên ta nghiên cứu”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Vào tháp của ta đi”.
Tín Du gật đầu cật lực: “Thề thì tốt quá!"
Diệp Quân thấy vẻ lo âu trên gương mặt các cường giả văn minh Quân Lâm thì mỉm cười nói: “Chư vị đừng hoảng, nếu văn minh Thiên Hành đã biết tọa độ của chúng ta thì lửa Thiên Hành đã giáng xuống rồi. Hẳn là vẫn chưa đâu”.
Hắn nhìn sang bên, thấy Nhất Niệm vẫn đang chăm chú ăn kẹo. Đại Kình nghe vậy thì thở dài: “Chỉ hy vọng thế”.
Đại Tông hỏi: “Diệp huynh, ta được biết huynh đến từ văn minh Quan Huyên?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Đại Tông: “Văn minh của huynh cũng đã kết minh với văn minh Tu La đúng không?"
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Đại Tông cười: “Huynh không chê thêm văn minh Quân Lâm chúng ta chứ?"
Đại Kình và những người khác nghe vậy, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó là đồng loạt nhìn Diệp Quân. Bây giờ mới nhớ ra văn minh Quan Huyên và văn minh Quân Lâm còn chưa phải đồng minh, nếu gặp kẻ địch đánh tới thì văn minh Quân Lâm nguy to.
Kết minh đồng nghĩa với ôm đùi người ta mà.
Diệp Quân cười sang sảng: “Đương nhiên là không chê!"
Hắn đưa phù truyền âm sang: “Đây là phương thức liên lạc với muội muội Tiểu Yêu của ta, hiện đang phụ trách mọi việc ở vũ trụ Quan Huyên. Huynh có thể thử”.
Đại Tông gật đầu, thu nó vào: “Được”.
Diệp Quân ôm quyền với họ rồi đưa Tín Du, Nhất Niệm và tám con Huyết Thi vào tháp.
Để lại Đại Tông mang vẻ mặt đăm chiêu, nhớ lại lúc trước Diệp công tử nói bản thân đến từ nền văn minh chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp một mà khó chịu.
Cũng may lúc ấy mình khôn.
Bằng không nghịch ngu thì văn minh Quân Lâm biến mất khỏi cõi đời rồi.
Càng nhiều hơn là vui mừng khi không nảy ra ý xấu ngay từ đầu.
Đại Kình nói với vẻ phức tạp: “Vũ trụ bao la, cường giả vô ngần. Văn minh Quân Lâm chúng ta đặt trong đó cũng chỉ như loài kiến cỏ”.
Người phụ nữ váy trắng kia chắc chắn có thể hủy diệt bọn họ
trong nháy mắt.