Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3732: “Ngu ngốc!”




Người đàn ông văng ra xa cả mấy trăm trượng, cuối cùng đập người vào một tảng đá lớn, cơ thể nổ tung, máu thịt văng tứ phía.



Mọi người sửng sốt.



Cô gái bỗng cách không trung tóm lấy linh hồn của người đàn ông trước mặt, sau đó không đợi người đàn ông kịp phản ứng, cô ta đã đè linh hồn đó quỳ xuống. Không chỉ vậy, bản thân cô ta cũng quỳ xuống trước mặt Diệp Quân.



Mọi người đều thấy khó hiểu.





Cô gái quay phắt lại nhìn mọi người: “Quỳ xuống!”



Quỳ xuống!







Giọng nói như sấm rền, mọi người đều run sợ khi nghe tiếng quát của cô gái. Thấy trong mắt cô gái đầy sát khí, không ai dám nói gì cả, lập tức quỳ xuống.



Cô gái xoay người cúi đầu với Diệp Quân: “Thật xin lỗi, người này còn trẻ vẫn chưa hiểu chuyện nên đã mạo phạm đến ngươi, muốn giết muốn chém gì thì tùy ngươi”.



Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, không nói gì.



Cảm giác áp bức vô hình bỗng bao trùm lấy mọi người.



Mặc dù cảnh giới của Diệp Quân không cao bằng bọn họ, nhưng cả người hắn lại có uy thế nặng nề ép bức người khác.



Cô gái đó quỳ rạp dưới đất, không nhìn thấy được vẻ mặt của cô ta.



Nhưng có rất nhiều người trong số những người ở phía sau cô ta lại tỏ vẻ không phục và không thoải mái, chẳng qua là e ngại thực lực của cô gái này nên họ không dám phản kháng.



Diệp Quân bỗng bật cười, sau đó xoay người lại đưa tất cả mọi người ra khỏi Tiểu Tháp.



Trong tinh không, đám cô gái sau khi được chuyển ra ngoài vẫn quỳ dưới đất.



Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: “Sở dĩ ta cứu các cô là vì ta kính trọng vị đao tu kia, cộng thêm việc ta đã nhận chiếc nhẫn của ông ta nên hai bên chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, đi đi”.



Cô gái quỳ dưới đất nhắm mắt lại, cô ta hít sâu một hơi, sau đó dập đầu với Diệp Quân: “Mong công tử hãy để lại tên họ, bọn ta…”



Diệp Quân ngắt lời cô gái: “Không cần thiết”.







Dứt lời, hắn xoay người nhìn đám người Sậu Nguyên: “Chúng ta đi”.







Mấy người Sậu Nguyên lập tức đi vào trong Tiểu Tháp, Diệp Quân lắc mình biến mất kiếm quang rồi biến mất.







Khi mấy người Diệp Quân rời đi, một người đàn ông áo hoa bào phía sau cô gái, bỗng nói: “Nam Kiều, hắn đã lấy nhiều nhẫn của nền văn minh Thương Vận chúng ta như vậy, nói cho cùng hắn cũng kiếm được hời, chúng ta…”







“Ngu ngốc!”







Cô gái bỗng xoay người quát, uy lực cực mạnh bỗng chốc trấn áp người đàn ông đó.







Mọi người đều biến sắc, có vài người tỏ vẻ khó hiểu, không biết tại sao cô gái lại tức giận như vậy.



Cô gái lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc áo hoa bào mà bị cô ta trấn áp và người đàn ông chỉ còn lại linh hồn, trong mắt cô ta hiện lên vẻ thất vọng: “Mấy năm nay, các ngươi được che chở quá tốt, sống quá an nhàn, tự đại và kiêu ngạo đã làm mờ mắt và tâm trí của



các ngươi rồi”.