Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười.
Vô Biên Chủ bỗng nói: “Cuối cùng ta sẽ chết nhỉ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.
Vô Biên Chủ cười nói: “Tiết lộ một chút đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra: “Cho chút lợi ích đi chứ”.
Vô Biên Chủ tiện tay ném ly rượu trong tay vào tay chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo ngửi rồi lắc đầu nói: “Ta không muốn uống rượu của Viên Quốc, nơi mà cuộc sống ngày nào cũng tốt đẹp đó, đổi đi”, dứt lời, ông ta ném thẳng đến ngoài Cửu Thiên.
Vô Biên Chủ bĩu môi, sau đó lại lấy ra một bình rượu mới ném sang cho chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo uống một hớp, sau đó nhắm mắt lại: “Trong ba ngàn năm, chỉ cần ông đứng về đúng phía thì sẽ không bao giờ chết”.
Vô Biên Chủ bật cười, sau đó lấy một bình rượu mới ra nhấp vài ngụm.
Sau đó Vô Biên Chủ bỗng giật mình, quay đầu sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ngạc nhiên nói: “Ba ngàn năm sau thì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp lời, chỉ tự mình nhấp một hớp rượu.
Trên đỉnh núi tuyết, tuyết ngày càng dày che phủ cả bầu trời.
Trong không trung nào đó, một luồng kiếm quang rơi xuống, một hư ảnh chậm rãi bước ra.
Chính là Huyền Âm.
Ngay lúc này thời không trước mặt Huyền Âm bỗng nứt lìa, Ác Bà chậm rãi bước ra.
Phía sau Ác Bà còn có một hư ảnh và một bóng hồng đi theo. Ác Bà nhìn Huyền Âm, nhíu mày: “Lại thất bại rồi à?”, Huyền Âm trầm giọng nói: “Thiếu niên đó đến từ Chân vũ trụ”.
“Gì cơ?”
Ánh mắt Ác Bà lập tức trở nên lạnh như băng, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống không độ, lạnh thấu xương.
Ác Bà nhìn chằm chằm Huyền Âm, sát khí như có thực thể: “Hắn đến từ Chân vũ trụ hả?”
Huyền Âm gật đầu: “Vâng, hơn nữa hình như còn có quan hệ với Chân Thần đó”.
Ác Bà híp mắt: “Nghiệp chướng”.
Huyền Âm trầm giọng nói: “Thực lực của người này không hề tầm thường, bên cạnh hắn còn có tám Huyết Thi, mà tám Huyết Thi đó đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo, ta đánh với tám người cả mấy ngàn hiệp nhưng vẫn không thể làm gì chúng, nhưng ta cũng đã đánh thiếu niên đó bị thương nặng, tiếc là hắn vẫn trốn thoát”.
Ác Bà nhìn Huyền Âm: “Ngươi một đánh tám, mà chỉ đánh tàn phế một người?”
Mặt Huyền Âm không đổi sắc nói: “Ừ, mặc dù tám Huyết Thi đều là cường giả Bán Bộ Khai Đạo nhưng trình độ của chúng quá yếu kém, sức chiến đấu không ổn, còn kiếm tu thiếu niên đó thì cảnh giới quá thấp, sức chiến đấu bình thường, không đánh nhắc đến. Nếu không phải hắn nhờ vào thanh kiếm đặc biệt để chạy trốn cực nhanh thì ta đã giết được hắn rồi”, Ác Bà im lặng một lúc rồi nói: “Huyền Dương, Thương Việt, các ngươi đi xử lý chuyện này, tốt nhất có thể bắt sống thiếu niên đó”.
Hư ảnh và bóng hồng đằng sau bà ta hơi cúi người xuống, sau đó xoay người biến mất khỏi đó.
Ác Bà nhìn Huyền Âm trước mặt: “Ngươi đến nền văn minh vũ trụ Hồng Nguyên một chuyến, bảo chúng chuẩn bị hết những gì chúng ta cần”.